Một đám người lô nhô đứng trước mặt Lê Tuấn, tên nào tên nấy vẻ mặt hung thần ác sát, cau có tưởng như muốn giết anh ngay lập tức. Đúng như suy đoán khi nãy của Lê Tuấn, chính đám người này đã dàn cảnh vụ xe có vấn đề ép anh xuống đường. Nhưng vì anh đã biết mà nán lại trên xe thật lâu xem xét mọi thứ, mãi cho tới khi chúng bị muỗi đốt đến độ hết kiên nhẫn mới xuống. Ngu ngốc quá mà! Lê Tuấn bị ép đứng sát tới cuối xe, đám cướp rất sợ anh thình lình lao lên sau đó khóa chốt cửa. Nếu anh làm vậy chúng sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể lôi cổ anh xuống, sợ rằng trong lúc chúng loay hoay Lê Tuấn sẽ thừa cơ tìm người giúp đỡ. Nay anh đã tự chui đầu vào rọ, làm gì có chuyện chúng sẽ cho anh thoát chứ! Tên đầu sỏ hung hăng lao lên, bàn tay lớn muốn giáng cho Lê Tuấn một bạt tai. Anh mặc dù làm bàn giấy nhưng trước đây cũng không ít lần có kinh nghiệm chiến đấu với đám nhãi con. Hơn nữa đừng quên, Lê Tuấn dùng cách nào để giải cứu Dương Mai, Dương Khả. Đánh lại cả một đám người anh không đủ khả năng, nhưng chặn cú tát phủ đầu này, anh thừa sức! Lê Tuấn nhanh chóng né người, bàn tay của anh cũng vung lên, chặn đứng cú tát như trời giáng kia của gã. Muốn phủ đầu cho anh choáng váng để dễ bề làm ăn chứ gì? Mơ cũng đừng mơ! Tên đầu sỏ bị Lê Tuấn chặn lại, không những thế còn bị anh hất tay làm cho loạng choạng. Gã ta vừa mất mặt lại vừa tức giận nghiến răng quát lớn: "Tóm lấy thằng nhãi này cho tao!" "Khốn kiếp, dám né đòn của đại ca tao à?" Mấy tên lô nhô bên cạnh lao tới, nhất tề tóm lấy hai cánh tay của Lê Tuấn, bẻ quặt ra sau. Sự thô bạo này khiến anh đau tới nhăn mày, khó chịu "A" lên một tiếng nhưng chẳng ai quan tâm "Láo quá! Đáng chết!" "Đại ca không cần ra tay, cứ để tụi em xử nó!" "Anh trai, bọn này không ưa bạo lực!" Một kẻ cung kính mời đại ca né qua một bên sau đó cười đểu tiến tới trước mặt Lê Tuấn. Sắc trời ám đen khiến mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, với một người đàn ông có xu hướng cận thị như anh thì hiện tại khung cảnh càng nhạt nhòa hơn nữa, tựa như đang nhìn trời sau một lớp kính phủ bụi dày vậy. Nhíu mày nhìn kẻ vừa đến, Lê Tuấn muốn góp nhặt và ghi nhớ mọi thứ của hẳn. Anh thoát ra được rồi nhất định sẽ yêu cầu cảnh sát tìm ra hắn, hành hắn đến chết! Không chỉ hắn, là tất cả đám cặn bã này!
Đúng vậy! Tất cả! "Nếu ngoan ngoãn giao tiền ra đây thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Dù sao dùng tiền mua mạng là điều bình thường mà đúng không?" "Các người muốn tiền?" "Dĩ nhiên!" Tên đại ca phì cười, nhổ nước bọt "Không chúng tao chặn mày làm gì thằng ngu kia? Cướp sắc chắc? Còn không nhìn xem mình trông thế nào, thấy gớm!" "..." Bị xúc phạm khiến Lê Tuấn tái mặt, anh nghiến răng, cũng không dám nói gì khi cả đám này cười rộ lên để chế nhạo mình như thế. Hừ, nhìn lại mặt mình đi. Ghê tởm vậy mà dám nói người khác không ra gì? Thôi! Anh đây không thèm chấp đám người thẩm mỹ vặn vẹo! "Khám người nó đi, lằng nhằng làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!