Dương Khả chú định trước mấy ngày tiếp theo này của cô nhất định sẽ rất thảnh thơi. Lê Tuấn kì đà đi hưởng thụ tình mới tươi đẹp sẽ không có thời gian và tâm trí quản cô nữa. Dương Mai dĩ nhiên sẽ vì chuyện đồng minh lớn nhất ra đi mà tất bật làm việc. Chưa kể đến khả năng nếu như chị ta muốn thoát ly khỏi Lê Tuấn thì còn mệt hơn, phải tìm đến một nguồn đáng tin cậy nào đó, hơn nữa kẻ đó còn cần có đủ năng lực để có thể đối phó được với cô. Không phải Dương Khả tự tin nhưng mà nói thật, giờ kiếm được người như thế muốn bắt tay với Dương Mai hơi bị khó. Không khéo chị ta bước trước vừa nói ra chuyện này, bước sau đã bị người đồn thổi lên báo lên mạng, tự biến mình thành kẻ ăn cháo đá bát, muốn tu hú chiếm tổ nhà họ Dương ấy chứ!
Chậc, nói chung là nhàn nhã, tự dưng cô đỡ được bao nhiêu thời gian diễn kịch. Lại thêm chuyện Đông Phong đã giúp cô tìm ra hung thủ đích thực, làm cô không cần lo lắng chuyện bị ai đó từ phía sau đâm cho một dao nữa. Việc đưa "thủ phạm" tới bữa tiệc của con trai tổng giám đốc C Dương Khả cũng không ý kiến. Cô không phải người quá độc ác nhưng nói thật cũng chẳng hề hiền lành đâu. Nếu như hiền thì từ nhỏ đã chả ăn miếng trả miếng, người ta mém hại mình mình liền phải vùi dập người ta đến mức không ngóc đầu lên được!
Hừ, có bản lĩnh hại người thì cũng nên tự có khả năng đón nhận hậu quả khi việc xấu bị phanh phui ra đi!
"Vậy.. Tôi xin phép!" Thanh Thảo hôm nay đến tận nhà làm việc cùng Đông Phong. Khi nãy hai người họ đóng cửa bàn bạc có vẻ rất bí mật. Dương Khả không để tâm lắm, tự mình ở trong phòng mình xem phim.
Cũng tại hộ sĩ ra ngoài không giúp cô đóng kín cửa phòng nên bây giờ cô mới nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Tuyệt đối không phải Dương Khả tò mò hai người họ cùng nhau làm cái gì!
Đúng đấy, tuyệt đối không!
Nói thật, nếu như giữa Đông Phong và Thanh Thảo có gì xảy ra được thì đã xảy ra lâu rồi mới phải. Trước đây khi anh ra nước ngoài lập nghiệp chẳng phải cô ấy là người gần gũi nhất với anh hay sao? Người như vậy mà còn không đủ sức cảm hóa Đông Phong, nghĩ thôi Dương Khả đã muốn thắp nến rồi!
Nhưng biết đâu được chứ?
Nhỡ dạo này Thanh Thảo cũng giống như Đông Phong, học cách thay đổi hình tượng thì sao? Nếu cô ấy mà thay đổi hẳn sẽ đem đến hiệu quả lớn lắm đấy, khả năng cao Đông Phong sẽ ngạc nhiên, sau đó chú ý, rồi thì dần dần yêu thích..
Giống như..
Giống như cái gì?
Giống như ai?
Dương Khả ngẩn ra, ngơ ngác không hiểu mình đang nghĩ đến chuyện vớ vẩn gì. Ngoài hành lang dài, tiếng gót giày của Thanh Thảo vang vọng, dần dần khuất xa. Âm thanh phim hành động trên màn hình lớn cũng không kéo cô trở lại được, tâm trí cứ lơ lửng đâu đâu..
"Này!" Tiếng người đột ngột vang lên khiến Dương Khả giật nảy mình tỉnh táo lại. Khi cô chớp mắt trấn định xong xuôi đã thấy Đông Phong đứng trước mặt mình, nhíu mày "Nghĩ gì gớm thế? Anh gõ nạng lạch cạch đi vào cũng không biết nữa?"
"Tưởng tượng xem giờ này Lê Tuấn đang vui vẻ thế nào!" Dương Khả nhếch môi cười lạnh, che đi toàn bộ suy nghĩ của bản thân. Đông Phong không buông tha ngay cho cô, anh đứng lò cò một chân, cúi đầu xuống cụng nhẹ vào trán cô.
Dương Khả mở trừng mắt, sau đó nhanh chóng né sang một bên. Cô cau mày, quát "Làm trò gì đấy? Sức khỏe của em tự có hộ sĩ lo rồi, lần sau anh không cần bận tâm đâu, phiền lắm!"
"Biết rồi!" Đông Phong bĩu môi, không để ý phản ứng thái quá của Dương Khả. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không hề có ý định chuyển phim khác.
Hành động cũng tốt, thay đổi khẩu vị tí chứ không bấy lâu nay xem phim tình cảm anh sắp bị chết ngộp trong đống tình huống cẩu huyết chết người trong đấy rồi. Hơn nữa phim tình cảm chán chết, kịch bản dễ đoán tới mức anh vừa xem đoạn đầu đã đoán ra đoạn cuối. Ai da, không thú vị tẹo nào!
"Dạo này Khả cưng nhạy cảm quá đó!"
"Dạo nào em chả nhạy cảm!" Dương Khả tự đắc ngồi nhích vào trong, để mặc Đông Phong lăn lộn trên giường của mình. Anh còn tự tiện lôi hết chăn gối của cô ra vây quanh mình, cái thì kê chân bó bột, cái thì đè dưới thân, kê cao đầu để có thể dễ dàng xem phim trên màn hình lớn đối diện giường.
Dương Khả nhìn Đông Phong như vậy trong lòng không khỏi cảm thán, rốt cuộc thì phòng này là của cô hay của anh mà anh ra dáng chủ nhân quá vậy?
"Dù sao em cũng là phụ nữ mà! Một người phụ nữ yếu đuối!'
"Người phụ nữ yếu đuối?" Đông Phong ngân dài giọng, ý cười mỉa mai rõ ràng "Vì người phụ nữ yếu đuối như em ra chiêu mà không ít đàn ông mạnh mẽ trên thương trường gục ngã rồi! Đến cả anh super như vậy còn không chống lại được, quỳ gối dưới chân em.. Em xem, em nói thế có thấy ngượng miệng không?"
"Khỏi quỳ!" Dương Khả cắt ngang "Nể mặt bạn bè lâu năm, em miễn lễ cho anh!"
"Mấy nữa mẹ anh trở lại chúng ta cùng nhau đi du lịch đi!" Đông Phong chuyển chủ đề "Hồi em bé anh đã nói rồi đấy, bao giờ em khỏe sẽ đưa em đi Kỳ Lam ngắm sao!"
"Cũng được!" Dương Khả nghĩ đến hình ảnh lúc mình còn là cá nhỏ, từ nơi giếng trời rộng mênh mang, cô hòa mình cùng thiên nhiên, bay bổng trên nền trời đêm huyền ảo đầy những ánh sao lấp lánh.
Cảm giác đó thật sự rất tuyệt, và nếu như lúc ấy có Đông Phong ở cạnh nữa thì hẳn là còn vui vẻ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!