Dương Mai khá cao, phải 1m7. Ấy vậy mà đứng cùng Đông Phong vẫn rất khập khiễng, cô thấp hơn anh có khi đến 20cm. Thể hình của Đông Phong rất đẹp, không quá thô to nhưng cũng không ẻo lả. Anh tập thể dục ở mức vừa phải, đủ để bản thân mặc bất kì thứ đồ nào cũng biến thành hot trend, ai ai cũng thích.
Thật ra việc trở thành giá treo quần áo không chỉ nhờ thân hình đẹp, một phần là do gương mặt của Đông Phong rất sáng, rất hút người nhìn. Mũi thẳng môi mỏng, đôi mắt đen sâu như biển khơi, làn da khỏe mạnh và mái tóc đen lịch lãm. Cả người anh được bao trùm bởi thứ hormone nam tính đầy quyến rũ, bất kì giống cái nào trong độ tuổi từ 0 đến 100 ở gần anh cũng sẽ bị hấp dẫn.
Dương Mai vẫn nhớ như in ngày đầu tiên gặp Đông Phong ở nhà họ Dương. Khi đó, cô mới chuyển đến thiên đường này không lâu, mặc dù Dương Khả rất đáng yêu, bố mẹ nuôi cũng rất hòa nhã với cô.. nhưng thật sự lối sống khắc nghiệt ở cô nhi viện đã vô tình gây dựng trong lòng Dương Mai một bức tường chắn vô hình.
Bức tường mang tên lòng tự ti.
Nơi này quá khác biệt so với khung cảnh trước đây, ăn sung mặc sướng, ngày này qua ngày khác có thể kê cao gối ngủ ngon miễn là cô ngoan ngoãn. Không như ở cô nhi viện, mặc dù không đến mức ăn bữa nay lo bữa mai nhưng luôn phải nơm nớp lo sợ. Bị cô giáo ghét sẽ phải lao động nặng nhọc, phạm lỗi hoặc bị vu oan sẽ phải lột sạch quần áo nhốt trong phòng tối, còn thường xuyên phải làm bao cát miễn phí nếu như trong lòng quản giáo có điều khó chịu.. Vì cô nhi viện cô sống là nơi khá nổi danh nên những hành động đó đều làm một cách kín đáo và mang danh "dạy dỗ". Không người ngoài nào hay biết, hoặc giả có biết cũng không thèm can thiệp vì sợ phiền toái.
Cô giống như một mặt đối lập hoàn toàn với Dương Khả, và Dương Khả có mọi thứ mà Dương Mai thèm muốn. Một gia đình hoàn mỹ, sự giàu có, phong thái quý tộc đầy tự tin.. Thứ duy nhất mà cô hơn Dương Khả chính là một thân thể khỏe mạnh. Lúc mới biết Dương Khả mắc bệnh tim, chỉ cần có đồ thay thế là khỏe Dương Mai rất hoảng. Cô sợ hãi bố mẹ nuôi giả đò nuôi mình để moi tim mình cho cô em gái. Mãi sau khi bố mẹ thấy cô sợ hãi mới cho cô đi khám tổng thể một lần, mọi điều kiện đều không khớp với Dương Khả, khi ấy, cô mới bình tĩnh hơn một chút. Nhưng bình tĩnh không có nghĩa là dung hòa. Mặc cho bên kia Dương Khả thân mật tiếp cận, Dương Mai vẫn giữ thái độ trung lập, không quá đến gần nhưng cũng không xa cách. Cô biết bố mẹ nuôi muốn cô làm Dương Khả vui, nếu cô không đủ sức làm chuyện đó, cô hoàn toàn không còn giá trị gì nữa. Và một khi mất giá trị, việc được hưởng thụ đãi ngộ tốt như thế này phải dừng hẳn lại!
Dương Mai không muốn thế!
Chỉ có ở lại đây cô mới được học hành, mới đảm bảo có một tương lai tươi sáng!
Một ngày đẹp trời, Dương Khả cùng bố mẹ đi tái khám ở nước ngoài, để Dương Mai lại với căn nhà lớn trống trải. Cô thoải mái đi dạo trong vườn, không cần lo lắng lấy lòng bất kì ai, cũng chẳng phải tuân thủ những quy định ngặt nghèo về giờ giấc ăn ngủ để tốt cho sức khỏe của một cô gái khác.
Dương Mai lẻn vào phòng Dương Khả, hưởng thụ cảm giác êm ái của chiếc giường lớn xinh đẹp. Mặc dù phòng cô cũng rất đẹp, nhưng Dương Mai vẫn luôn có cảm giác nơi đó không thể bằng chỗ này - chỗ của tiểu thư đích thực nhà họ Dương. Bố mẹ Dương Khả không còn khả năng sinh đẻ, cũng không có ý định sinh thêm em bé. Có nhiều khi cô tưởng tượng, mai này Dương Khả đột ngột phát bệnh, sau đó chết đi khi còn trẻ nhỏ. Bố mẹ cô ấy lúc đó sẽ cô độc, sẽ đau đớn.. và cô, khi đó trong căn nhà lớn này sẽ chỉ còn cô làm bạn với họ. Thời gian dần qua đi, bố mẹ Dương Khả sẽ thật sự chấp nhận, coi cô như con đẻ.
Tất nhiên mộng đẹp mãi không xuất hiện trong đời thực, đến tận khi bố mẹ nuôi chết Dương Khả vẫn còn sống, và họ cũng chẳng dành cho cô mấy phần cảm tình.
Quay trở lại buổi sáng hôm đó, ngay khi Dương Mai vừa lim dim trên giường đệm êm ái, đột nhiên cô cảm thấy có ai đó ngồi xuống ngay cạnh mình. Theo sức nặng của người ấy chiếc giường lớn hơi lún xuống, Dương Mai co mình vào trong chăn, sợ hãi Dương Khả về bất chợt bắt gặp cô làm chuyện xấu. Cố gắng nghĩ ra lí do gì để thoái thác, ngay khi cô thò mặt ra giải thích, giọng nam mềm nhẹ đột ngột cắt ngang: "Dương Khả, em còn định ngủ đến khi nào?"
Dương Mai tung chăn, vừa vặn đối mặt với một gương mặt vô cùng đẹp, phải nói là đẹp nhất từ trước tới giờ cô nhìn thấy. Một câu trai mười mấy tuổi, thanh lệ thoát tục, vừa mang khí chất chín chắn quý tộc của con nhà giàu, hưởng thụ dạy dỗ cẩn thận, lại vừa có sự hoang dã cần có của lứa tuổi thành niên. Sự hấp dẫn giới tính, lại thêm vẻ đẹp phi thường của Đông Phong lúc đó thành công khiến Dương Mai rơi vào lưới tình không thể tự thoát. Cô ngây ra nhìn anh thật lâu mà chẳng hề nhận thấy từ đáy mắt Đông Phong sự bài xích rõ rệt: "Xin lỗi, cô là ai? Vì sao lại vào phòng Dương Khả?"
"Tôi.." Dương Mai ngập ngừng một lúc mới ra tiếng "Tôi là chị gái của Dương Khả, anh là ai? Vì sao lại vào phòng em ấy?"
Một "anh trai nhà bên" một "chị gái nuôi" gặp nhau trong điều kiện như thế. Cả hai đều không biết đến sự tồn tại của nhau, và nếu Đông Phong không chủ động sang nhà Dương Khả, có lẽ Dương Mai cũng chẳng hay biết em gái mình có một ông anh trai mưa tuyệt vời thế này. Chung quy lại cũng là do sức khỏe của Dương Khả quá kém, muốn ra ngoài bay nhảy cũng không được nói gì giới thiệu làm quen..
Rơi vào ánh mắt sâu như biển ấy bao năm Dương Mai vẫn chưa tìm được cách nào thoát khỏi. Từ tận đáy lòng cô biết cô đã bị Đông Phong hút mất hồn phách, trái tim cũng chỉ dành cho anh. Nhưng bởi chỉ là con nuôi nhà họ Dương, hơn nữa Đông Phong cũng chỉ toàn thân thiết với Dương Khả nên cô gần như không có cơ hội tiến lên. Đông Phong tha thiết một lòng hướng về Dương Khả, mặc dù Dương Khả không có ý với anh nhưng một khi cô ta còn, Dương Mai đừng mơ có cơ hội!
Chính vì thế khi Đông Phong rời đi Dương Mai mới đưa Lê Tuấn đến cạnh cô ta. Vừa giải quyết Dương Khả lại có thể dần dần thâu tóm gia sản nhà họ Dương. Một khi có đủ tiền tài và Dương Khả không tồn tại, không chỉ Đông Phong, bất kì người đàn ông nào cô cũng có thể tóm được!
Nếu Dương Khả là vật quy chiếu, nhắc nhở Dương Mai về quá khứ và xuất thân bần hàn của cô, thì Đông Phong giống như chấp niệm trong lòng cô, muốn đạt được anh, đạt được rồi mới tính hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý.
"Nghe nói hôm nay cô đến công ti?" Đông Phong vừa thấy cô đã lập tức hỏi. Anh nhìn quét quanh phòng một lượt, sau đó đi thẳng đến nơi đặt thân thể của Dương Khả "Vậy còn cô ấy thế nào? Ai chăm sóc?"
"Anh đã ăn tối chưa?" Dương Mai chưa vội trả lời, cô làm như vô tình kéo nhẹ tay áo của Đông Phong "Vừa lúc em nấu cơm xong, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"
"Hôm nay là tôi?" Đông Phong cười khẩy "Thế nào? Lê Tuấn không về với cô à?"
"Nếu là về thì em rể cũng về với Dương Khả, đâu tới lượt em?" Dương Mai làm ra vẻ không hiểu ý của Đông Phong, sau đó chọc lại cho anh một dao. Dương Khả là của người khác, Đông Phong, anh nên chết tâm đi là vừa! "Em ấy chưa tỉnh, nhưng nhất định sẽ sớm tỉnh lại, anh yên tâm đi!"
"Đi cả ngày cũng biết Dương Khả chưa tỉnh?" Đông Phong ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay hất mấy sợi tóc đen ngắn lòa xòa trên trán Dương Khả xuống. Giọng nói của anh trầm lại, nhỏ đi rất nhiều "Cô cũng giỏi thật! Lẽ nào có thiên lý nhãn?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!