Trác Phùng nghiêm túc nói: "Cậu không cần Thi Dụ cũng chẳng sao, nhưng biết bao nhiêu người nhờ nó mà sống, cậu nỡ làm vậy sao?"
Một tia sáng lóe lên trong ánh mắt Lục Kiên, anh nhìn chằm chằm Trác Phùng mà cười gian làm hắn ta e ngại nói: "Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì? Nụ cười ấy là ý gì? Tôi... Tôi là trai thẳng... thẳng 100% nha."
Lục Kiên bật cười thành tiếng.
"Cậu nói với người bên Thi Dụ, bảo bọn họ nói với Bối Y, nếu không mời được cô ta thì bọn họ sẽ mất công việc này, nhất định cô ta sẽ đồng ý phỏng vấn."
Trác Phùng sờ sờ cằm, "Aiyo! Cậu thật bỉ ổi nha."
"..."
"Nhưng cậu hiểu Bối Y được bao nhiêu?"
Lục Kiên chính là tự tin vào bản thân, hiểu, anh hiểu chứ, bản tính của người ấy làm sao anh không rõ cho được, chỉ là người ấy không chịu thừa nhận bản thân mà thôi.
....
Vẫn là chiếc xe hơi mui trần màu trắng, vẫn là con người mà năm xưa cô muốn đem nhét vào túi áo cất giữ cho riêng mình, vẫn là vị trí trước cổng trường như khi xưa, Bối Y dừng chân nhìn Lục Kiên đang đứng dựa người vào thân xe trong bộ comple chững chạc với những đường nét trưởng thành, hắn vẫn là ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn mây, nhìn khoảng không yên bình ở trên cao mà năm xưa cô nhìn theo hắn mãi cũng không thấy được gì.
***
"Anh đang nhìn gì đấy?"
"Nhìn mây, nhìn trời, nhìn khoảng không yên bình."
"Anh cũng mơ mộng quá đấy."
"Thụy Khanh, em có phải phụ nữ không? Anh thật nghi ngờ a."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!