Bị nhốt ngoài cửa Trầm Mặc chẳng tức giận chút nào, cậu còn đang vui vẻ còn không hết đây này, cuối cùng bảo bối cũng huỷ hợp đồng với Chó Mực khốn nạn! Vui quá trời luôn á!
Cậu giờ chỉ muốn chạy đi thông báo tin vui này cho fandom thôi!
Thế nên cậu vui vẻ chạy tới văn phòng, móc di dộng ra. Nhưng cậu quên mất đây là dinh động của "Trầm Mặc", cũng quên luôn cái Weibo này không phải của cậu. Vừa mở Weibo đã bị 9999+ cái thông báo và tin nhắn đập cho mù mắt.
Ngón tay cậu run rẩy, click mở từng thông báo.
.......
"Thẩm chó mực bao giờ chết? Sắp chết chưa? Sao còn không chịu chết đi? Mỗi ngày tôi đều hỏi thăm ông anh một lần đó."
"Chó Mực chết tiệt kia, nhìn xem mày đã là những gì hả? Con tao đường đường là đỉnh lưu mà bị một tay mày phá nát rồi kia kìa, mấy năm nay vì trò sao tác bẩn của mày mà bao nhiêu fan quay lưng, mày biết không hả? Mày còn không biết hối cải, còn nhận dám nhận mấy sự kiện vớ vẩn cho con tao, không cho nó nổi một sân khấu riêng, còn bắt nó làm bàn đạp cho đám tiểu thịt tươi vô danh tiểu tốt đi đóng phim!!!"
"Anh cẩu mau xuống địa ngục đi!! Đừng hút máu anh tôi nữa!! Chó Mực phá sản đi!!"
"Anh cẩu, mau thả tự do cho Bạch Bạch đi, nhanh lên!"
"Tại sao ngày nào mấy người cũng mắng anh cẩu của tui! Mấy người nghĩ anh cẩu của tui không có fan hả? Nghĩ gì vậy, hiệp hội bảo vệ chó không phải ăn không ngồi rồi đâu nhé! Tất cả tránh ra! Để tôi bảo vệ quần tất của anh Cẩu"
Hình ảnh minh hoạ: Trầm Mặc mặc quần tất lưới lấp lánh đi hộp đêm nhảy Disco.jpg.
Trả lời: Oẹ, khí chất anh cẩu không đùa được đâu, mau đề biu đi nào! C vị* sinh ra dành cho anh đóa, chả ai cướp được của anh đâu!!
......
Trầm Mặc vừa đọc bình luận, vừa đồng ý.
Quá đúng, không thể sai, chị em mắng quá hay luôn! đâm không trượt phát nào.
Cậu lại nhớ lại cái đêm "Trầm Mặc" mưu hèn kế bẩn định dùng quy tắc ngầm với Phó Ngộ Bạch, cậu lại thấy tức giận. Cậu cũng chẳng hề nhận ra bản thân chính là kẻ đang bị người người nhà nhà mắng chửi, cậu chỉ cảm thấy mắng như vậy là chưa đủ đâu.
Tấm ảnh "Trầm Mặc" mặc quần tất lưới đi hộp đêm này đã dùng đi dùng lại không biết bao lần rồi, chẳng còn gì là mới mẻ nữa.
Cậu chỉ hận giờ này không thể tự lấy tấm thân này ra chụp ngàn tấm meme, rồi post nên mạng tự hắc chơi, cho đã cái nư.
Nhưng tia lý trí cuối cùng đã ngăn cái suy nghĩ này lại.
Phó Ngộ Bạch cực kỳ bực mình, tại sao mình lại trọng sinh vào cơ thể này cơ chứ, tuy là có nhiều cơ hội gặp với Phó Ngộ Bạch, nhưng chẳng có tí vui vẻ nào cả!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!