TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đến khi Phan Gia Văn không chờ được cuộc gọi của Thời Thanh Thu nữa. Thời Thanh Thu lúc đó đã tắm xong liền kịp thời cho cô một liều thuốc an thần. Thanh âm du dương thông báo cho cô bạn của nàng là Ôn Khinh Hàn sẽ cùng nàng tham gia ghi hình "In and Out".
Phan Gia Văn oán giận nàng vài câu. Cuối cùng dặn dò nàng ngày mai phải khắc chế lại, đừng để ngày mốt đi chụp quảng cáo lại không dậy nổi.
Nàng ở nhà cả ngày, trong khoảng thời gian này cũng không liên lạc với Ôn Khinh Hàn, cũng từ khi Ôn Khinh Hàn nói mà biết được cô cần phải xử lý công việc sau cuộc họp giao lưu một chút, còn xin nghỉ phép để cùng nàng ghi hình. Nếu những người trong sở sư vụ biết lão bản của họ xin nghỉ phép để đi ghi hình, chắc chắc sẽ bị dọa mà nhảy cao ba thước.
Buổi sáng, thời điểm nàng chuẩn bị chụp quảng cáo, xe của công ty đến tận cửa nhà đón nàng. Nửa tháng không gặp, Dương Hiểu nghỉ ngơi có vẻ rất tốt, mặt mày đều rạng rỡ. Ngay cả lấy túi xách của nàng cầm cũng thấy cô ấy hớn hở.
Chụp quảng cáo cũng Không mất nhiều thời gian, vốn dĩ vẻ đẹp của Thời Thanh Thu mười phần ôn hòa, trên mặt hiện lên một chút ý cười càng lộ ra mỹ lệ động lòng người. Giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ ưu nhã thanh tú.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm điện thoại, nhàn nhã áp lên tai nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt tinh khiết nhưng phảng phất có chút mê hoặc, cằm khẽ nâng lên, lại có vài phần lãnh ngạo.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng bắt lấy từng khoảnh khắc, ngay tức khắc chụp lại rất nhiều bức ảnh hoàn mỹ.
Một loạt bức ảnh quảng cáo lần lượt được tung ra, Dương Hiểu đứng một bên nhìn mà đôi mắt sáng rực. Đây chính là ảnh chưa qua chỉnh sửa, mỗi bức ảnh đều xinh đẹp hoàn mỹ như vậy. Đột nhiên cô muốn hỏi nhiếp ảnh gia xem có thể đóng gói gửi cho cô một bản hay không.
Nhưng nhìn đến những khuôn mặt râu quai nón rậm rạp của nhiếp ảnh gia cùng ban sản xuất, cô liền nuốt nước miếng xua tan ý nghĩ.
Buổi chụp kết thúc cũng đã qua giờ ăn tối, Thời Thanh Thu mở điện thoại mới lên, đã nhận quảng cáo cho điện thoại này, đương nhiên phải sử dụng điện thoại trong thời gian quy định. Sau khi màn hình vừa sáng lên nàng đã thấy nửa tiếng trước Ôn Khinh Hàn đã gửi tin nhắn cho nàng.
Ôn Khinh Hàn: Chụp quảng cáo xong chưa?
Thời Thanh Thu: Ừm, tôi đang chuẩn bị về.
Ôn Khinh Hàn trả lời rất nhanh: Có muốn ăn chút gì không?
Thời Thanh Thu mím môi một lúc, đầu ngón tay nhấn lên màn hình, gửi đi một câu: Được, vừa vặn buổi tối không thể ăn thức ăn bên ngoài [Khóc].
Ôn Khinh Hàn trả lời: Gửi địa điểm cho tôi.
Thời Thanh Thu gửi vị trí của mình qua cho Ôn Khinh Hàn, bên kia không trả lời. Nàng quay đầu liếc nhìn Dương Hiểu đang thu dọn đồ đạc, nói: "A Hiểu, không cần gọi xe của công ty tới, có bạn của chị tới đón rồi."
"A, là cái mặt như khối băng kia sao?" Dương Hiểu cầm lấy túi xách của Thời Thanh Thu, đổi lại điện thoại cũ của nàng rồi bỏ vào kéo khóa túi lại. Sau đó tò mò ngẩng đầu nhìn nàng.
Thời Thanh Thu bị cái biệt danh như vậy chọc cười, đi bên cạnh Dương Hiểu nói: "Thật ra thì cô ấy không khó gần như vậy đâu. Em cứ thử nói chuyện với cô ấy một chút sẽ biết."
Dương Hiểu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn đã cảm thấy không có ý muốn nói chuyện. Con gái mới gặp nhau trước tiên là chào hỏi nhau trước, sau đó là tâm sự, nếu như hợp nhau thì để lại WeChat không phải sao? Nhưng bộ dáng Ôn Khinh Hàn không ăn mềm cũng không nuốt cứng, ai mà dám nói chuyện? Căn bản cũng không biết làm thế nào để hòa hợp với cô.
"Em không muốn. Em cảm giác như nói chuyện với cô ấy sẽ không được quá ba câu. Trông cô ấy cũng không giống người có thể tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, thậm chí còn có thể đem trời đất chết hết a." Dương Hiểu chu môi, nhớ lại bộ dáng của Ôn Khinh Hàn, âm thầm suy nghĩ, chỉ cần cô ấy vui vẻ tươi cười hơn một chút thì chắc chắn sẽ có nhiều người muốn tiếp xúc a.
Dù sao thì ai mà không thích mỹ nhân thích cười?
Dựa vào hình dung của Dương Hiểu, trong đầu Thời Thanh Thu cũng hiện lên bộ dáng lãnh đạm của Ôn Khinh Hàn. Quả thực có thể tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là cô không dễ kết thân, Ôn Khinh Hàn cũng không thích hợp để nói chuyện trên trời dưới đất. Người khác nói chuyện phiếm, cô cùng lắm chỉ ngồi lắng nghe, rồi bị động trả lời vài câu.
"Không sao. Không thể nói chuyện cũng không vấn đề gì, cô ấy cũng có thể lắng nghe mà." Thời Thanh Thu mỉm cười, những gì Dương Hiểu nói đều là sự thật. Ôn Khinh Hàn thật sự không phải người thích hợp để nói chuyện. Nếu không phải vì hai người quen biết nhau đã lâu, có lẽ nàng cũng sẽ không bắt chuyện với một khối băng như Ôn Khinh Hàn.
Hiện tại nghĩ lại, chắc hẳn Ôn Khinh Hàn chỉ có thể nói chuyện với Giản Ý Chi, hai người này trước kia cùng ở chung ký túc xá, cũng có nhiều điểm chung. Hơn nữa, Thời Thanh Thu đã từng nhìn thấy hai người đang thảo luận vụ án, vô cùng nghiêm túc. Mặc dù Ôn Khinh Hàn vẫn không có biểu hiện gì nhưng vẫn nói nhiều hơn bình thường.
Hai người vừa đi vừa nói, vô thức đã đi đến cửa. Sắc trời tối hơn chút nữa thì người đi đường cũng không còn nhiều. Thời Thanh Thu không đeo khẩu trang, đứng trên bậc thang gần cửa nói chuyện với Dương Hiểu.
"Đúng rồi Thời tỷ, mặc dù là khối băng, nhưng nhìn có vẻ rất thân với chị nga." Mỗi lần Dương Hiểu nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đến đón Thời Thanh Thu, cô cảm thấy hai người này có một loại ăn ý khó nói thành lời.
Hơn nữa, giữa hai người quen biết nhau, nếu một trong hai người quá im lặng cùng thụ động thì sẽ khó hòa hợp chứ đừng nói đến việc làm quen.
Cho nên rõ ràng là hai người này đã quen biết nhau từ lâu. Thời Thanh Thu đã quen với tính tình như khối băng của Ôn Khinh Hàn, nên hai người chơi với nhau mới không có lúng túng.
Thời Thanh Thu gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, chị với cô ấy đã biết nhau từ nhỏ. Cô ấy vẫn luôn như vậy, nhưng chị quen rồi. Hiện tại cảm thấy cô ấy như vậy cũng rất tốt."
Đương nhiên là quen thuộc thành tự nhiên, Dương Hiểu lắc đầu bất đắc dĩ hỏi: "Vậy Thời tỷ, khối băng như vậy có bao giờ cười không? Cười được bao nhiêu lần?"
Có người bình thường nào hỏi như vậy không? Dương Hiểu thực sự coi Ôn Khinh Hàn như một khối băng không cảm xúc.
Thời Thanh Thu đưa tay búng trán cô, tức giận nói: "Cô ấy cười đâu phải chỉ có mấy lần? Bao nhiêu lần làm sao chị đếm hết, em cả ngày đều đoán mò cái gì a?"
Trong ấn tượng của Thời Thanh Thu, mặc dù Ôn Khinh Hàn không biểu lộ cảm xúc rõ ràng như những người xung quanh, nhưng nụ cười của cô luôn là chân thật, dù cho rất lạnh nhạt, Thời Thanh Thu vẫn nhớ kỹ trong mắt cô tản đi sương lạnh, còn có khóe môi cong cong.
"Em nơi nào đoán mò a? Hẳn là chị phải có quan hệ tốt với cô ấy. Chị quan trọng đối với cô ấy, nên cô ấy mới đối xử đặc biệt với chị như vậy."
Dương Hiểu cong môi, lùi lại để ngăn Thời Thanh Thu lại búng vào trán cô. Đôi khi Dương Hiểu cảm thấy mình đặc biệt may mắn khi đi theo đúng người. Những lúc riêng tư thế này Thời Thanh Thu nửa điểm cũng không lộ ra khí chất minh tinh. Rõ ràng là hiện tại nàng có địa vị rất cao, nhưng dáng vẻ vẫn luôn thân thiện.
Thời Thanh Thu bởi vì câu nói vô ý của Dương Hiểu mà sững sờ một lúc, trong lòng giống như có gì đó nhộn nhạo, giống như đang cố tìm đường chui ra. Nàng lắc lắc đầu, thu hồi ý nghĩ chạy càng lúc càng xa của mình, "Hẳn là vậy..."
Bạn đang đọc bộ truyện Tình Thâm Phùng Thời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tình Thâm Phùng Thời, truyện Tình Thâm Phùng Thời , đọc truyện Tình Thâm Phùng Thời full , Tình Thâm Phùng Thời full , Tình Thâm Phùng Thời chương mới