<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/dam-my" title="Đam Mỹ" itemname="Đam Mỹ" itemprop="url">
<span itemprop="name">Đam Mỹ</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/tinh-yeu-voi-the-than-cua-ba-tong-da-ly-hon" title="Tình Yêu Với Thế Thân Của Bá Tổng Đã Ly Hôn" itemname="Tình Yêu Với Thế Thân Của Bá Tổng Đã Ly Hôn" itemprop="url">
<span itemprop="name">Tình Yêu Với Thế Thân Của Bá Tổng Đã Ly Hôn</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
"Tôi đoán không sai cậu đúng là đồ sao chổi, cậu làm ơn mau mau tránh xa bé con của tôi ra." Chẩm Lập Phong trông thấy Phong Tử như gặp phải kẻ thù không đội trởi chung, đứng chắn trước người Vệ Tiểu Thảo như gà mẹ, không muốn bọn cậu qua lại với nhau, "Nếu thật sự có bệnh thì mau đến bệnh viện khám lại đầu óc cậu đi, tôi xin cậu đấy."
Tiếc là Phong thiếu gia hoàn toàn không lay động, còn liếc xéo hắn.
"Anh đã là chồng cũ rồi còn lanh cha lanh chanh ở đây? Đối tượng theo đuổi hiện tại của em cũng không phải anh, Tiêu ca ca bây giờ đang độc thân, anh ấy tự do!" Phong Tử nháy mắt đưa tình với Vệ Tiểu Thảo, "Tiêu ca ca, anh đừng có hãm sâu vào thứ tình yêu đầu đất với cái người kỳ cục này, bây giờ anh có quyền được lựa chọn hạnh phúc của riêng mình! Và đi kiếm tên alpha kiêu căng hồ đồ như Chẩm Lập Phong, còn không bằng em nữa nè! Em trẻ tuổi lại còn có tiền, nguyện chung trinh, sẽ một lòng một dạ với anh..."
"Cậu cũng đừng có ở đây lừa gạt vớ vẩn người ta!" Chẩm Lập Phong dắt Vệ Tiểu Thảo thì nhất quyết muốn trốn, "Bé con, em đừng có nghe cậu ta nói bậy, chúng ta về trước nha."
Vệ Tiểu Thảo bị Chẩm Lập Phong lôi đi như búp bê, lúc chạm mắt với Phong Tử lại đột nhiên nhíu mày bật cười.
Khẩu hình cậu khẽ mấp máy, chỉ có Phong Tử mới biết rõ cậu muốn nói gì.
Cậu ta thoáng cái ổn định lại, nhìn hai người này kéo sạp hàng nhỏ đi xa, má phình lên như con cá nóc, rồi trở về chỗ chiếc xe sang trọng của mình đang đậu.
- -----
"Tiểu thiếu gia."
Trong xe là một alpha có ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, vừa nhìn thấy cậu ánh mắt đã mềm xuống ba phần.
"Gọi gì mà gọi, gọi hồn à." Phong Tử ngã ngồi xuống ghế, sau đó không nhúc nhích nằm chờ người mà Chẩm Lập Phong thường hay nói mặt than, tiến đến tỉ mỉ hầu hạ cậu thắt chặt dây an toàn.
Phong Tử nhíu mày, giương cằm lên.
Alpha lạnh lùng nghiêm túc nắm chiếc cằm tho nhỏ của cậu, trao cho cậu một nụ hôn suýt nữa thì hít thở không thông.
Phong Tử co quắp trên ghế ngồi, khuôn mặt đỏ bừng nhưng lại có chút kiêu căng khinh miệt đối phương.
Phong Tử nói như vậy rồi nhìn, lệ khí trong mắt cũng dần dần tản đi, ngược lại đối người bên cạnh cong lên miệng, có vẻ trẻ con hơn.
"Vệ tiên sinh là người thông minh."
"Đó là dĩ nhiên, lúc trước anh ta dùng dăm ba câu đã xúi giục được anh, không một lời từ biệt mà vứt bỏ em đi..." Phong Tử nghĩ đến chuyện xưa lại vô cùng khó chịu, hung tợn cắn đối phương một cái, "Cơ mà thôi bỏ đi, tốt xấu gì anh ta cũng tính bà mối."
Mặt than bị cắn một cắt mặt cũng không đổi sắc, còn có thể trấn an tâm trạng tên thiếu gia khùng điên.
"Tiểu thiếu gia hiện tại lại có tính toán gì?"
"Em thì có tính toán gì? Em không còn thích đi phá duyên nhà người ta rồi." Phong Tử lấy cười nhạo chính mình, cậu nhớ lại khẩu ngữ Vệ Tiêu nói khúc cuối.
[Trăm năm hảo hợp.]
"Đại Chẩm đúng là ngốc thật nhưng." Phong Tử nhắm mắt lại, "Người yêu hắn thật sự không đơn giản."
Thú vị.
38
Chẩm Lập Phong về nhà trong sự căng thẳng, vào đến cửa thì rốt cục cũng không nhịn nổi nữa, dặn dò Vệ Tiểu Thảo.
"Bé con, em đừng nói chuyện với tên điên kia, đầu óc cậu ta có vấn đề."
Vệ Tiểu Thảo trái lại vẫn bình chân như vại, cậu thay bộ đồ mặc ra đường ra, vừa mặc đồ ở nhà vừa ứng phó với Chẩm Lập Phong.
"Em thấy hình như điều kiện của cậu ta rất tốt." Vệ Tiểu Thảo cố tình làm bộ líu lưỡi không nói nên lời, khoa trương hỏi, "Trông cách ăn mặc của cậu ta có vẻ rất có tiền... Ông chủ này, anh với cậu ta ai giàu hơn?"
Chẩm Lập Phong cuống đến độ dậm mạnh chân, lúc thay đồ còn luống cuống không xỏ được tay áo, hắn cường điệu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!