TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Gió nhẹ thổi tuyết bay, ám hương lan tỏa. Lý Tâm Ngọc bị Bùi Mạc che mắt, trong mắt là một mảng đen ấm áp.
“Trên môi công chúa, có mùi thơm của rượu Đỗ Khang.” Thanh âm Bùi Mạc khàn khàn, mang theo một sức mạnh đầu độc lòng người.
Lý Tâm Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Mạc, chỉ nghe thấy tiếng pháo hoa trên không trung, trong đầu nàng cũng nổ tung như pháo hoa, bao quanh là diễm hỏa, sắc đỏ, vàng, tím, xanh đưa lý trí nàng xẻ thành từng mảnh.
Mí mắt cảm nhận được đầu ngón tay của Bùi Mạc khẽ run, hắn có lẽ rất hồi hộp.
Lý Tâm Ngọc cũng rất hồi hộp, cuống họng lạnh lẽo, tim đập nhanh không dứt tưởng như muốn lao ra ngoài.
Cái hôn này không giống với kiếp trước, không có bức bách, cũng không có trêu chọc, là Bùi Mạc can tâm tình nguyện giao phó chân tình, cho nàng nhìn thấy yêu thương từ hắn…Vì lẽ đó, Lý Tâm Ngọc không có cách nào như kiếp trước cười qua loa một câu: “Vui đùa cho vui” lấp liếm qua.
Bùi Mạc vốn cao ngạo, hắn có thể đề đao thúc ngựa, cũng có thể nhịn nhục vì đại sự, chỉ có đối với chuyện tình cảm là bướng bỉnh mà ngây thơ, ý muốn sở hữu cực cao. Nếu không trải qua nhiều lần cân nhắc, hạ quyết tâm, hắn sẽ không đâm xuyên tầng giấy cuối cùng này.
“Bùi Mạc…” Lý Tâm Ngọc mở miệng, đôi môi diễm lệ dưới ánh đèn như cánh hoa mỏng. Nàng chậm rãi đưa tay phải lên, ngón tay dừng trên không trung chốc lát, Bùi Mạc đỡ lấy cánh tay của nàng: “Bùi Mạc, ngươi thả tay ra.”
“Không thả.” Bùi Mạc trái lại càng ôm nàng chặt hơn, tiếng nói mang chút thấp thỏm dễ phát giác, nhẹ giọng nói: “Đừng đẩy ta ra, chỉ một chút thôi.”
Bên dưới thành cung yên ắng, hai người cứ vậy ôm nhau. Bên tai là tiếng gió nhưng Lý Tâm Ngọc lại không hề thấy lạnh, tay chân ấm áp, lồng ngực nóng bỏng, cả người đều mang theo nhiệt độ của Bùi Mạc.
Tâm tư nàng hỗn loạn, một lát mới kéo tay Bùi Mạc xuống, tránh khỏi lồng ngực hắn.
Nàng dùng lực không lớn nhưng lại rất kiên quyết, Bùi Mạc lùi về phía sau một bước, nhìn nàng, trong mắt lóe lên sự mất mát.
Lý Tâm Ngọc nhìn xung quanh, lại nhìn thằng vào đôi mắt đẹp đẽ mà ác liệt của Bùi Mạc, trầm giọng: “Bên trong thâm cung nhiều tai mắt, Tiểu Bùi Mạc, ngươi làm càn quá!”
“Sẽ không ai thấy đâu, ta có thể cảm nhận được bốn phía không người.” Bùi Mạc buông mắt xuống, sự nóng bỏng trong mắt đã rút đi, khôi phục vẻ trấn định. Hắn hỏi: “Công chúa, người là đang sợ sao?”
Lý Tâm Ngọc không đáp. Nàng vừa uống rượu lại bị hôn, lúc này tâm tư càng loạn, từng đợt sóng lớn trong đầu nổi lên mãi không chịu lắng xuống.
Không nghe được câu trả lời, Bùi Mạc lại nhẹ giọng: “Nhưng ta không sợ.”
“Bùi Mạc, đây không phải là vấn đề sợ hay không. Ngươi biết ngươi đang nghĩ gì không?” Nhớ tới hồi ức kiếp trước, Lý Tâm Ngọc không nhịn được run run, giảm thấp giọng áp chế tiếng run: “Triều đại này có luật pháp, đã định rõ con trai nô lệ cũng là nô lệ, tội nô không thể cùng người thường kết hôn, huống chi là cùng một đế cơ? Ngươi có biết việc này nếu bại lộ, điều gì sẽ xảy đến với ngươi không?”
Kiếp trước vì trẻ người non dạ mà hại hắn một lần, kiếp này nhất quyết không thể hại hắn nữa.
“ Ưu tư trong lòng công chúa ta đều hiểu rõ. Gia tộc ta mang tội, ta lại là nô lê, mà công chúa là bảo ngọc trong tay thiên tử, thiên tuế tôn sư, chúng ta vốn khác nhau một trời một vực.” Bùi Mạc nhìn nàng, trong mắt phảng phất thâm trầm nhuộm cả đêm đen. “Nhưng cũng may chúng ta đều còn trẻ, năm mới vừa qua, người 16 ta 18, chúng ta còn có thời gian bắt hung phạm, hoàn nguyên chân tướng, trả lại danh dự cho Bùi Gia.”
Lý Tâm Ngọc hơi động lòng, hỏi: “Nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải nóng lòng chọc thủng tất cả ngay lúc này?”
Bùi Mạc khẽ cười một tiếng: “Không chúa đối tốt với ta, không cần báo đáp, ta chỉ có một tấm chân tình này, công chúa muốn cứ lấy đi.”
Mặc kệ thế nào, giờ là một cái hôn, sau này ai chắc hắn sẽ muốn gì!
“Lỗ mãng!” Lý Tâm Ngọc mắng hắn một chút, vội vã trùm mũ áo khoác lại, xoay người nói: “Nơi này không thích hợp ở lâu, về Thanh Hoan điện.”
Tâm tư nàng hỗn loạn, cả đầu đều là nụ hôn ấm áp kia, cho nên ngay cả xe kéo cũng quên ngồi, trực tiếp đi bộ về.
Thành cung tràn ngập ánh đèn, như phố ở Tiên Giới. Bùi Mạc không gần không xa theo sát sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Ta thích điện hạ.”
“Ngươi đủ rồi nha.”
“Điện hạ thích ta chứ?”
“Không thích!”
“Điện hạ nói dối rồi.”
Bùi Mạc ôm kiếm từ từ đi theo, mỉm cười: “Điện hạ không cần tự khó dễ mình, vốn có thể để ta làm nam sủng, như vậy dù sự tình bại lộ, hoàng thượng cũng sẽ cho là người ham chơi, đợi người trưởng thành đem người gả đi là được. Nhưng Điện hạ không làm vậy, người không muốn ta làm nam sủng, là vì điện hạ cân nhắc quan hệ của chúng ta mà không phải dùng đến cái danh nam sủng để làm nhục ta.”
Lý Tâm Ngọc bị hắn đọc được tâm tư lại càng xấu hổ. Nàng dừng bước, xoay người, nhưng suýt nữa thì va vào ngực Bùi Mạc.
Nàng lùi về sau một bước, trừng mắt nói: “Việc hôm nay coi như qua rồi, không cho ngươi nhắc lại. Càng không cho ngươi ăn nói linh tinh!”
“Người không thích nghe ta liền im lặng. Công chúa nói gì cũng đúng.” Mắt Bùi Mạc sáng lên, khóe miệng cong cong, đúng là thiếu niên hoàn mỹ. Dừng chốc lát, hắn lại nghiêm túc: “Nhưng cầu xin công chúa, không cần vội vàng từ chối, ta sẽ rất nhanh trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức đủ để xứng đáng với người.”
“A a a a!” Lý Tâm Ngọc bị bộ dáng ngây ngô lại chân thành này của hắn rối loạn tâm tư, không thể làm gì khác ngoài bưng tai chạy trốn.
“Tuyết trơn, công chúa chậm một chút!” Bùi Mạc bước nhanh phía sau nàng, chỉ sợ nàng té nhào.
Bạn đang đọc bộ truyện Tô Vàng Nạm Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tô Vàng Nạm Ngọc, truyện Tô Vàng Nạm Ngọc , đọc truyện Tô Vàng Nạm Ngọc full , Tô Vàng Nạm Ngọc full , Tô Vàng Nạm Ngọc chương mới