TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bùi Mạc cứng đờ, quay đầu lại: “Nàng nói gì?”
Lý Tâm Ngọc muốn cười, chỉ là khóe miệng chưa kịp giương lên, nước mắt đã chảy xuống: “Đây không phải là chuyện cũ, là hiện thực mà ta đã từng chút một trải qua. Bùi Mạc, bổn cung đã chết qua một lần, đứng trước mặt ngươi đã không phải là một Lý Tâm Ngọc nguyên sơ, ta là…”
Lý Tâm Ngọc chỉ tay vào ngực, đôi mắt ướt đỏ: “Tại nơi này, là một du hồn đã từng chết đi. Kiếp trước, vào năm ta 21 tuổi, ngươi cùng Lang Gia Vương hợp lực khởi binh tạo phản, hủy diệt vương triều của Hoàng huynh, san bằng Thanh Hoan điện của ta. Ngươi hỏi tại sao ta phải giết ngươi, là bởi vì kiếp trước ta vì ngươi mà chết, uổng mạng trọng sinh, oán hận trong lòng ta thực sự khó bình.”
“Không thể nào! Ta không thể làm ra chuyện như vậy!” Hai tay Bùi Mạc nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên cổ nhô ra, trong mắt đầy hoài nghi: “Mặc kệ tướng quân trong chuyện xưa là ai, ta tuyệt đối không lựa chọn giống hắn! Ta có chết cũng sẽ không tổn thương nàng, càng không bao giờ giết nàng! Nàng nhất định gặp ác mộng, nhầm lẫn mộng cảnh cùng hiện thực.”
Lý Tâm Ngọc quay đầu đi chỗ khác, nghẹn ngào: “Mộng? Ta cũng hy vọng rằng đó chỉ là một giấc mộng hoang đường. Nhưng từ khi trọng sinh cho tới nay, ta vẫn thường nhớ đến cảnh tượng nước mất nhà tan, nhớ đến binh biến dưới thành, nhớ lại đầu ta treo trên đỉnh, đao gươm sáng loáng…Lưỡi đao cắt đứt thịt của ta, máu tươi phun trào, thân thể mỗi lúc một lạnh, nhưng mà, không một ai tới cứu ta.”
Sự miêu tả của nàng vừa tàn nhẫn lại vô cùng chân thực, Bùi Mạc chỉ cảm thấy vết bớt ở ngực từng trận bỏng, đau đến tựa hồ không sao mở mắt ra được. Hắn như là không thể chịu được đả kích, lùi về phía sau một bước, sống lưng đụng vào ván cửa, một tay siết ngực, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, điện hạ…Nàng là mạng của ta, ta sao nỡ lòng nào giết nàng?”
Câu cuối cùng tựa hồ mang theo tiếng khóc nức nở của hắn. Một giọt lệ xoẹt qua, chảy đến khóe miệng thanh tú của hắn,
“Ta muốn giết ngươi, cũng không phải là vì sợ ngươi, cũng không phải vì thân phận tội nô của ngươi. Mà là bởi vì kiếp trước ngươi hiệp trợ Lang Gia Vương, gián tiếp bức tử ta trong tay hoạn quan.” Lý Tâm Ngọc lau nước mắt, cười nói: “Mặc dù kỳ lạ nhưng lời ta nói không có nửa chữ giả dối. Bùi Mạc, đây chính là chân tướng mà ngươi muốn.”
Ầm ầm!!
Sấm chớp ập tới, trên không vừa mới đầy sao giờ bị phủ bởi mây đen dày đặc, như là dấu hiệu mưa bão của tương lai sắp tới đây.
“Không, chuyện này quá hoang đường, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế…”
Ngực Bùi Mạc nóng đến không tưởng, trong đầu dường như hiện ra cái gì đó vô cùng sống động. Hắn lấy kiếm chống đỡ, một chân quỳ xuống đất, miễn cưỡng đỡ lấy thân thể, run cầm cập từng cơn, một tay kéo ống tay áo Lý Tâm Ngọc, ánh mắt đỏ ngầu, khó nhọc nói: “Tướng quân trong chuyện xưa…không phải ta, đúng không?”
Hắn tựa như dùng ngữ khí cầu xin, khiến tim Lý Tâm Ngọc đau như cắt.
Lý Tâm Ngọc ngồi xuống, cay đắng nở nụ người: “Lý Nghiên Bạch sớm có phản tâm, hắn từng cho ngươi ẩn mình bên ta rình cơ mật, đổi lấy là giải tội giúp Bùi gia. Nhưng hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, muốn tiếp xúc được với cơ mật nói nghe thì dễ? Vì vậy Lang Gia Vương nhắm đến Đế cơ không hiểu chuyện là ta, kể cả ta không xuất hiện ở Bích Lạc cung, hắn cũng sẽ nghĩ ra cách khác tạo ra sự trùng hợp để đưa ngươi đến bên cạnh ta…Còn có cả cô cô Tam Nương Tử của ngươi, thực ra cũng là người dưới trướng Lý Nghiên Bạch, Bổn cung nói có sai không?”
Hô hấp Bùi Mạc run rẩy, nước mắt cuối cùng cũng tràn ra.
“Những bí mật này, kiếp này ngươi chưa từng nói với ta, đều là ký ức ta mang vể từ kiếp trước.” Lý Tâm Ngọc đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, miễn cưỡng cười nói: “Bây giờ, ngươi đã tin chưa?”
Đôi mắt màu mực nhạt của hắn đột nhiên thảng thốt, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ trước nay chưa từng có.
“Bùi Mạc, ngươi sợ sao?” Cảm nhận được sự hoảng sợ của hắn, Lý Tâm Ngọc chậm rãi thu tay về, thê lương nói: “Bởi vì ta trọng sinh, nên ngươi cũng cảm thấy, ta là quái vật không nên tồn tại trên đời?”
Bùi Mạc run rẩy lắc đầu “Ta không sợ nàng đã chết, ta chấp nhất chân tướng như vậy là bởi vì lo lắng nàng đối tốt với ta, ân ái với ta là giả tạo, ta chưa từng nghĩ tới, chân tướng lại…hoang đường đến vậy.”
Dứt lời, ánh mắt hắn dời đi, cố định lên Thanh Hồng kiếm trên tay.
Lại một tia sét đánh qua, chiếu lên một tia sáng chói vào tẩm điện.
Sấm vang chớp giật, Bùi Mạc rút kiếm ra, hàn quang chiếu vào ánh mắt đầy đau khổ mà kiên định của hắn.
Hắn muốn giết ta sao?
Lý Tâm Ngọc lẳng lặng nhìn hắn, khóe mắt chực tuôn lệ.
Nhưng một khắc sau, mũi kiếm bị Bùi Mạc thay đổi phương hướng, chĩa về lồng ngực của chính mình. Mắt hắn đỏ ngầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc ủa Lý Tâm Ngọc, giao kiếm vào tay nàng.
Bùi Mạc nở ra nụ cười quyến luyến mà bi thương, giọng khàn khàn : « Nếu quả thật như lời điện hạ nói, tương lai ta sẽ bức tử nàng, vậy nàng giết ta đi. »
« Ngươi điên rồi ! »
Kiếm trong tay rơi xuống đất, Lý Tâm Ngọc đứng dậy, đè nén cho nước mắt không rơi xuống : « Ngươi nổi điên làm gì chứ, Bùi Mạc ! »
Mắt Bùi Mạc đỏ lên, kiên định mà chấp nhất : « Nếu như đến lúc đó giữa ta và nàng chỉ có một người sống sót, như vậy, ta hy vọng người đó là nàng. »
« Năm đó ngươi phản bội ta, là bởi vì ta cũng có lỗi, ta đã sớm không còn oán trách ngươi. » Lý Tâm Ngọc không nhịn được nữa, nghiêng người ôm lấy Bùi Mạc, đem mặt chôn vào lồng ngực nóng bỏng của hắn : « Lúc trước trọng sinh trở về đã không cam lòng giết ngươi, bây giờ càng không nỡ, sao ngươi lại ngốc đến vậy ? »
« Ta yêu nàng, điện hạ. » Đôi môi ấm áp của hắn kề sát gáy nàng, lẩm bẩm nói : « Tuy ta không tin được rằng kiếp trước ta từng làm ra chuyện khiến nàng tổn thương, nhưng nếu như hôm nay nàng không giết ta, tương lai dù ta có chết, cũng nhất định không rời xa nàng… »
Lời chưa nói xong, Bùi Mạc rên lên một tiếng, mặt hiện rõ vẻ thống khổ tột cùng. Lại một đợt sấm sét đánh xuống, khắp nơi đều là ánh sáng chói mắt, Bùi Mạc lấy tay đỡ ngực, tựa hồ không sao chống đỡ nổi, nghiêng người ngã xuống đất.
« Bùi Mạc ! » Lý Tâm Ngọc hoảng hốt, đỡ lấy thân thể hắn, lo lắng hỏi : « Ngươi làm sao vậy ? »
Đau….Ngực đau, đầu cũng đau, tiếng thét trong đầu như thủy triều lao đến, nương theo tiếng mưa gió bên ngoài phòng làm hắn đau đớn không thể tả.
Bạn đang đọc bộ truyện Tô Vàng Nạm Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tô Vàng Nạm Ngọc, truyện Tô Vàng Nạm Ngọc , đọc truyện Tô Vàng Nạm Ngọc full , Tô Vàng Nạm Ngọc full , Tô Vàng Nạm Ngọc chương mới