Không chịu nổi sự kiên trì của Tống Tự An, tôi mang theo Mộc Mộc chờ ở nhà anh đợi anh tan làm.
5 giờ rưỡi, có người gõ cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên cỡ khoảng mẹ tôi, trên môi nở nụ cười tao nhã.
Sau khi nhìn thấy tôi và Mộc Mộc đằng sau, bà ấy hóa đá tại chỗ: “Cháu, cháu là Thẩm Vân Sơ?”
Nhìn người phụ nữ trước mặt giống Tống Tự An năm sáu phần, tôi liền đoán được bà ấy là ai.
“Cháu chào bác, bác vào nhà đi ạ.”
Trong tay bà ấy xách theo một ít vật dụng hàng ngày, nghi ngờ nhìn tới nhìn lui tôi và Mộc Mộc: “Nhiều năm như vậy không gặp mặt, không nghĩ tới con trai cháu lớn thế.”
Rốt cuộc gừng càng già càng cay, ngay lập tức đoán được.
Tôi gật đầu.
Lúc trước sau khi tôi và Tống Tự An yêu nhau đã gặp qua người lớn trong nhà, bà ấy đối với tôi không phải lạnh lùng nhưng chắc chắn không phải là thân thiết.
Tôi không ngốc, biết rõ trong lòng bà ấy cảm thấy tôi không xứng với con trai của bà.
Mới hàn huyên được vài câu, Tống Tự An đã về đến nhà.
Tuy vậy phản ứng của anh ấy rất kỳ quái, như là sợ mẹ nói ra gì đó nên vội vã tiễn người đi.
“Tự An, mẹ muốn nói chuyện riêng với Vân Sơ vài câu, chắc con không ngại chứ?”
Sắc mặt Tống Tự An âm trầm đáng sợ, theo bản năng kéo tôi ra sau: “Mẹ có chuyện gì không thể nói trước mặt con hay sao?”
Anh ấy giấu diếm như vậy ngược lại làm tôi càng thêm tò mò.
“Bác ạ, con đồng ý.”
Tống Tự An giật mình, gian nan mà gọi một tiếng mẹ.
Bác Tống cười cười vỗ vai anh ấy, không nói gì xoay người rời đi.
Mộc Mộc có Tống Tự An ở bên cạnh chăm sóc nên tôi rất yên tâm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng của mẹ Tống trải dài.
“Vân Sơ, có lẽ cháu không biết mấy năm nay Tự An luôn nhớ đến cháu.”
Những lời này làm tôi rất ngạc nhiên.
Càng ngạc nhiên hơn nữa là nó được thốt ra từ trong miệng bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!