Nhiều năm như vậy, giọng nói của anh chẳng thay đổi gì.
Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của anh: “À, chào, chào anh!”
Tôi đứng dậy đưa tay phải ra theo bản năng.
Bàn tay Tống Tự An sạch sẽ ấm áp.
Với lại…lực tay cực kỳ lớn.
Tôi rút mấy lần không được, nghiến răng cười nhạt: “Đường đường là một luật sư nổi tiếng, anh Tống sẽ không đến mức trước mặt bàn dân thiên hạ chiếm tiện nghi của người khác đấy chứ?”
“Tôi còn tưởng rằng cô Thẩm là người hay quên, không nhớ rõ tôi.”
Da đầu tôi tê dại: “Luật sư mà Tiêu Tiêu nói chắc không phải anh ha?”
Tống Tự An buông tay tôi ra, bình tĩnh ngồi xuống.
“Có vấn đề gì không?”
Vl! Có cảm giác như bị bạn thân bán đứng.
Tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, lịch sử trò chuyện, lịch sử chuyển khoản đều lưu giữ.
Nhưng mà nhìn anh càng ngày càng nhíu mày, lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Hình như tình hình không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!