Ăn cơm xong còn đưa con trai ra ngoài, để cho hai chúng tôi nói chuyện.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Anh có cách nào không?”
Tống Tự An vô cảm nói: “Trừ điều đó ra…em không có gì muốn nói với tôi à?”
Nói cái gì?
Kể về tình cũ hay khen ngợi anh?
Tôi nghĩ Tống Tự An được tâng bốc nhiều quá nên bị nghiện rồi.
Nhưng vì Mộc Mộc, tôi đành phải xuất chiêu hiền đãi sĩ (*): “Anh muốn hỏi gì?”
(Chiêu hiền đãi sĩ: là thu phục bậc hiền tài, trọng đãi người trí thức.)
Tống Tự An lạnh lùng cười một tiếng: “Nhiều năm như vậy rồi thực sự là em không có chút tiến bộ nào.”
F*ck!
Tôi biết ngay miệng anh không thể nào nói ra những lời lẽ có ích được, mỗi ngày không quở trách tôi vài câu thì chỉ sợ cả người đều khó chịu.
Tôi lạnh lùng trả lời: “Tôi làm sao so được với luật sư Tống đại danh áo gấm về làng chứ, tôi chỉ là đứa học dốt, còn anh là học sinh xuất sắc, tôi không có tiến bộ không phải rất bình thường sao?”
“Là lời nói của anh có vấn đề, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?”
Lúc Tống Tự An nói câu này, con ngươi đen nhánh chứa chan sự dịu dàng.
“Được, nói đi.”
Đúng là tôi muốn cho Anh biết cho dù có rời khỏi Anh thì tôi vẫn có thể sống cực kỳ ổn.
Tất nhiên là bỏ bớt những lúc gian nan.
Ở tam cá nguyệt thứ ba của thai kỳ, cả đêm tôi không thể ngủ ngon, toàn thân sưng vù.
Sau khi sinh Mộc Mộc cũng không có một giấc ngủ hoàn chỉnh.
Tôi giấu tay mình dưới mặt bàn, nếu để ý sẽ phát hiện những ngón tay mảnh khảnh đã trở nên thô ráp và đầy chai sạn.
“A Sơ, em còn giận anh.”
Mũi tôi chua xót, tôi cố gắng nhịn cảm giác ấy xuống: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ cảm thấy chúng ta không quá thân thiết, không cần phải nói chuyện không liên quan.”