Ô, thật nực cười. Tôi dụi mắt rồi nhìn lại một lần nữa để chắc chắn rằng nó chỉ là một trò đùa. Đuôi tệp là TXT. Vậy thì nghĩa là người
này...Món quà tác giả tặng cho tôi là một bản copy của tác phẩm?
[Bạn đã nhận được thuộc tính độc nhất.]
[Kỹ năng độc quyền đã được kích hoạt.]
Tôi nghe thấy một âm thanh mơ hồ bên tai sau khi nhấp chạy file, chẳng có
gì ngạc nhiên khi nơi đây đã trở thành một phần của "Tam Thức Cầu Sinh". Tất cả những người sống sót đều nhận được thuộc tính và kỹ năng độc
nhất vô nhị. Tôi khẽ nhẩm "KhungThuộc tính" trong đầu. Dù sao thì tôi
cũng cần phải biết thuộc tính mà mình nhận được là gì.
[Bạn không thể mở Khung Thuộc tính.]
Hở? Tôi thử lại một lần nữa nhưng kết quả không thay đổi. Thật ngớ ngẩn. Từ bao giờ lại còn có chuyện này?
Nếu tôi không mở được Khung Thuộc tính, vậy thì tôi không thể biết được rốt cuộc mình đã được độc tôn sở hữu cái kỹ năng chó má gì. Biết địch biết
ta bách chiến bách thắng. Vậy mà lúc này đây tới cả bản thân tôi còn
chưa nắm rõ, nói gì tới kẻ thù.
Sau khi trừng mắt nhìn cái khoảng không chết tiệt trong vô vọng, tôi từ bỏ và quyết định xem thử văn bản
mà tác giả đã gửi cho tôi.
[Tốc độ đọc của bạn gia tăng đáng kể do tác dụng phụ của kỹ năng độc quyền.]
Mặc dù chưa rõ thuộc tính của mình là gì, nhưng tôi chỉ tốn không gần một
phút để đọc xong phân đoạn thứ nhất của Tam Thức Cầu Sinh.
Thấy
rồi, tôi đặt ngón tay dò theo phần đầu của tác phẩm, khúc mà nhân vật
chính vẫn đang đi theo diễn biến trên con tàu điện ngầm.
[Hắn
nhìn thấy đám đông nép lại sau cánh cửa toa 3707, bàn tay nắm chặt chiếc bật lửa lạnh lẽo. Trong lần hồi quy này, hắn nhất định không được phạm
phải bất kỳ sai lầm nào. Hắn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để đánh đổi được mục đích của mình.
Sự hoảng hốt trên gương mặt của từng người một...
Không chút tội lỗi, không chút do dự. Như thể mọi thứ chẳng đáng để nhắc tới. Hắn hướng mắt về đám đông với sự tàn độc ác liệt. Chốc sau, ngón tay
hắn di chuyển, hỏa diễm bùng lên một cách tàn nhẫn. Mọi chuyện đã bắt
đầu.]
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, rồi tôi phải đọc
lại phần đó một lần và một lần nữa. Tôi đã tìm được nguyên nhân của thắc mắc mà mình đặt ra.
"...3707."
Trong vô thức, tôi kiểm
tra số khoan mà mình đang ngồi trên – [3807]. Toa của tôi chỉ ngay sau
toa tàu mà tên nhân vật chính ở. Bàn tay tôi run lên nhè nhẹ.
...Ấy, chờ một chút. Có tổng cộng bao nhiêu người đã thoát khỏi khoang này nhỉ?
[Hắn nhìn qua khung cửa mờ mờ của toa 3807. Nó đã quá muộn, đã không còn có
thể vãn hồi. Dù sao thì toa đó cũng chỉ có hai người sống sót.]
Chỉ có 2...Nghĩa là tất cả đều chết tập thể ngoại trừ hai người duy nhất,
tôi biết họ là ai. Tôi ngẩn người nhìn Yoo Sangah. Khả năng trong tương
lai, người phụ nữ này sẽ chết.
...Đồng dạng có tôi luôn chăng?
"Dokja-ssi, chúng ta có nên dừng ngay việc này lại không?" Chuyện gì đó đã xảy ra ở hướng mà Yoo Sangah chỉ ngón tay tới. Có tiếng kêu thất thanh.
Gã thanh niên trẻ đang khom người quát lên với bà cụ. "Mẹ nó. Tao đang con mẹ nó rất không ổn, rồi con khọm già này cứ khóc lóc và rên rỉ! Sao
không câm mẹ mồm mày lại luôn đi?"
Gã trông như một sinh viên,
tựa người vào cánh cửa và phẫn nộ. Gã gầy nhom với mái tóc nhuộm trắng
ởn. Tên của gã được in trên phù hiệu trước ngực áo – Kim Namwoon.
Tôi biết gã.
["Chỉ có duy nhất Lee Hyunsung và Kim Namwoon sống sót trong toa đó. Chẳng
quan trọng mấy. Dù sao mình cũng chỉ cần hai người bọn họ."]
"Tôi đã bảo mụ im rồi mà?" Kim Namwoon kích động tóm lấy cổ áo của bà cụ.
Hai chân bà vô lực đong đưa trong không trung, trơ mắt nhìn lòng bàn tay của gã lao xé gió.
Chát. Chát.
Nếu không có chuỗi sự kiện vừa rồi thì chắc chắn sẽ có người đến ngăn gã điên này lại, tuy nhiên,
lúc này lại không ai nhúc nhích. Không lâu sau, Kim Namwoon đã chuyển từ tát sang đấm.
"C-Cứu. Cứu tôi!"
Tôi nghe thấy âm thanh va chạm nặng nề của nắm đấm vào da thịt. Vài người đàn ông xung quanh Kim
Namwoon có vẻ do dự nhưng không một ai tiến lên phía trước.
Làm
tôi vô cùng kinh ngạc, đó chính là thái độ của Han Myungoh đối với điều
này. "Chàng trai trẻ, đây không phải là thái độ mà cậu nên có đối với
thế hệ..!"
Tất cà mà trưởng phòng Han nhận lại được là giọng nói khinh bỉ, "Ngài muốn chết à?"
"...Cái gì cơ?"
"Ngài vẫn chưa hiểu được hoàn cảnh sao?"
"Thằng nhãi, mày đang lảm nhảm gì thế này?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!