TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Kỳ Tiêu đứng bên cạnh Hạ Tang, hình như cậu ta đang nói chuyện không ngừng, nhưng trong đầu Hạ Tang chỉ vang lên những tiếng ong ong, hoàn toàn không nghe rõ cậu ta đang nói gì cả.
“Tang Tang, cậu còn đứng đó làm gì?”
“Tang Tang?”
Hạ Tang lấy lại tinh thần, thốt lên trong vô thức: “Cậu đừng gọi tôi là Tang Tang.”
Kỳ Tiêu nhíu màu, mỉm cười nhìn cô: “Tại sao tớ không thể gọi cậu như thế?”
Cô đè thấp giọng, bảo: “Không tại sao hết.”
Kỳ Tiêu không chịu bỏ qua: “Là bởi vì đã có người chiếm cái xưng hô này rồi sao?”
“Không phải!”
“Vậy thì lý do là gì?”
Hạ Tang cắn chặt răng không đáp.
Kỳ Tiêu lại đi đến phía sau Hạ Tang, ghé vào lỗ tai cô nhẹ nhàng nói: “Chỉ có tớ mới có thể gọi cậu như vậy thôi.”
Trên khuôn mặt trắng bóc, những đường tĩnh mạch đều sắp dãn ra, huyệt thái dương đập thình thịch.
May mắn thay, lúc này, Hạ Thả An gọi cô một tiếng.
Hạ Tang lập tức chạy đến chỗ Hạ Thả An như muốn trốn, nấp sau lưng ông.
“Con gái, qua đây, bố giới thiệu với con một chút.
Đây là chú Kỳ, bố của Kỳ Tiêu.”
Hạ Tang đã gặp được người đàn ông có thể một tay che trời, đổi trắng thay đen giới kinh doanh của thành phố Nam Khê trong huyền thoại --- Kỳ Mộ đình.
Thân hình ông ta cao ngất, thoạt nhìn dường như vô cùng nghiêm nghị.
“Chào chú đi con.” Hạ Thả An kéo cô ra từ phía sau: “Con bé này, sao mà ngây ra vậy.”
“Chào… chào chú Kỳ.”
Kỳ Mộ Đình mỉm cười, nói: “Chào cháu.
Chú đã từng nghe Kỳ Tiêu nhắc đến cháu rồi.
Thành tích của cháu rất tốt, luôn nằm trong top đầu của lớp phải không.”
Kỳ Tiêu bước tới, đệm lời: “Thi cuối kỳ vừa rồi Tang Tang đứng nhất khối đó, cực kỳ giỏi.”
“Con còn không biết ngượng miệng mà nói sao, học hỏi người ta nhiều hơn đi kìa!!”
Hạ Thả An cười ha hả, nói rằng: “Đâu có đâu có, vừa nhìn là thấy Kỳ Tiêu rất thông minh, không giống con bé nhà chúng tôi, chỉ biết vùi đầu vào lý thuyết, học hành cứng nhắc lắm.”
“Nó mà thông minh hả….” Kỳ Mộ Đình hừ lạnh một tiếng: “Tâm tư chẳng bao giờ đặt vào chuyện nghiêm chỉnh.”
“Con trai, nghịch ngợm chút cũng không sao, nhưng những người sẽ thành công trong tương lai đều tích cực học hành, không chăm chỉ học hành thì sẽ không có một tương lai xán lạn đâu.”
Hạ Tang đã hiểu, Hạ Thả An rất muốn lấy lòng Kỳ Mộ Đình, thái độ cũng toàn là tâng bốc, nịnh nọt.”
Mà trang phục của Tôn Thấm Nhiên ở bên cạnh Hạ Thả An hôm nay có lẽ hoàn toàn không hề “tự do” một chút nào.”
Cũng giống như những phu nhân nhà quyền quý xung quanh, cô ta mặc một chiếc váy dạ hội được đặt riêng từ một thương hiệu cao cấp, bên ngoài khoác chiếc áo cộc tay bằng nhung màu trắng, bưng một ly rượu đỏ trên tay, cười nói: “Anh xem, Hạ Tang và Kỳ Tiêu đứng cạnh nhau thật đúng là xứng đôi.”
Những người xung quanh quan sát vẻ mặt của Kỳ Mộ Đình, sau đó cũng sôi nổi hùa theo thốt lên mấy câu “trai tài gái sắc”.
Kỳ Mộ Đình lắc đầu, cười nói: “Cái gì mà trai tài gái sắc chứ, cái thằng nhóc chết tiệt này đây làm sao xứng với một cô bé tốt như vậy được, mọi người đừng có hại người ta.”
Hạ Thả An vội vã xua tay: “Kỳ tổng, ngài nói vậy thật sự là chết chúng tôi.
Con bé nhà chúng tôi mới là người không xứng với Kỳ Tiêu, hiền như khúc gỗ ấy, cũng chỉ biết vùi đầu vào học mà thôi.”
Hạ Tang nhìn Hạ Thả An, trái tim từng chút nguội lạnh, hệt như thể đang ở trong một cái hầm băng, lạnh rét.
Kỳ Tiêu nhẹ nhàng khoác tay lên vai Hạ Tang, nói với Kỳ Mộ Đình: “Bố, con muốn thi vào cùng một trường đại học với Hạ Tang.”
“Chỉ bằng con thôi ấy hả, thôi đi, con có thể thi nổi sao?”
“Đương nhiên là con có thể làm được rồi.” Kỳ Tiêu mỉm cười đầy tự tin.
“Hạ Tang, cậu thấy sao?”
Hạ Tang cắn răng, không nói gì.
Hạ Thả An đẩy cô một cái: “Tiểu Tang, vậy nửa năm tới con phải giúp đỡ Kỳ Tiêu học hành thật tốt đấy nhé.”
Kỳ Mộ Đình cũng nhìn về phía Hạ Tang: “Thế này nhé bé Hạ Tang, chú giao con chú cho cháu, hai đứa phải cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ đó.”
Hạ Tang vẫn im lặng như cũ, không trả lời.
“Con bé này, sao mà đơ ra như khúc gỗ vậy.” Hạ Thả An lúng túng nói.
“Con bé thật là….
Bị ngơ trước cách giáo dục đầy áp lực của mẹ con bé rồi.”
“Không sao.” Kỳ Mộ Đình khoát tay.
“Tôi thấy được, Hạ Tang khá là hướng nội, mọi người cũng đừng có ép con bé.”
Hạ Thả An nhíu mày nhìn chằm chằm con gái, không biết tại sao cô đột nhiên trở nên khác thường như vậy.
Lúc này, dàn nhạc mà Hạ Thả An mời tới đang diễn tấu [ Khúc nhạc năm mới ] ở một góc hoa viên.
Kỳ Tiêu thấy có người kéo đàn vilolin thì vội vã bước lên sân khấu, giật lấy cây đàn violin của người ta một cách thô bạo.
“Hạ Tang, tớ muốn nghe cậu kéo đàn violin, cậu có muốn chơi một bài không?”
“….”
Kỳ Tiêu đã bước đến nhét cây đàn violin vào trong tay Hạ Tang: “Chơi một bài đi!”
Kỳ Mộ Đình cười nói: “Ồ, Hạ Tang còn biết chơi violin cơ à?”
Hạ Thả An lập tức đáp: “Từ nhỏ con bé đã học rồi, chơi cũng không tệ lắm, năm ngoái còn tham gia vào buổi hoà nhạc Giáng sinh Mora.”
Giọng điệu giống như đang chào hàng của bố bỗng làm cho dạ dày Hạ Tang co thắt từng đợt, cô cảm nhận được một cơn buồn nôn mãnh liệt đang ập tới.
“Hạ Tang, Kỳ Tiêu muốn nghe con chơi đàn violin, con chơi thử một bài đi.” Hạ Thả An khích lệ.
“Đừng để mẹ con dạy con thành một đứa mọt sách thật chứ.”
Gió lạnh thổi qua từng đợt, Hạ Tang cảm thấy mình bị thổi đến tận xương.
Cô nhận lấy cây đàn violin, bàn tay cầm đàn không ngừng run rẩy.
“Con bé này sao mà run thành như thế?” Tôn Thấm Nhiên khoanh tay nói.
“Không phải chứ, đã biểu diễn tại buổi hòa nhạc luôn rồi mà, sao mà vẫn không quen đứng trước đám đông vậy?”
Hạ Tang nhìn mọi người xung quanh, trên mặt mỗi người đều mang theo những biểu cảm khác nhau.
Nịnh hót, mong đợi, ghen tỵ….
Cô cảm giác ánh mắt của mọi người xung quanh sáng lên như sói đói, như thể chúng muốn xông lên xé xác cô ra vậy!
Cô cố hết sức kiểm soát khuôn mặt đang co giật, đè thấp giọng nói một câu ----
“Tôi ghét nhất….
chính là violin.”
Dứt lời, Hạ Tang liền ném mạnh cây đàn violin xuống đất, sau đó xoay người chạy ra khỏi vườn hoa biệt thự của bố mình.
“Hạ Tang! Con bé này….”
Hạ Thả An khó hiểu nhìn cô, đuổi theo mấy bước lại bị Tôn Thấm Nhiên kéo lại: “Anh đừng đuổi theo, rõ ràng là nó không thích chỗ này của chúng ta, chắc muốn trở về với mẹ đấy.”
Hạ Thả An xoay người lại cười với Kỳ Mộ Đình và Kỳ Tiêu: “Đứa nhỏ nhà tôi, áp lực năm lớp mười hai thật sự là lớn quá, đờ cả người ra.”
“Tôi hiểu.” Kỳ Mộ Đình nhìn Kỳ Tiêu: “Nếu thằng con trai này của tôi mà áp lực được như con bé, tôi mừng còn không kịp.”
Kỳ Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Tang rời đi, cười nhạt: “Bố, con sẽ cố gắng đuổi kịp Hạ Tang.”
“Ồ, bố đây mỏi mắt trông chờ.”
……
Hạ Tang chạy một mạch ra khỏi khu sinh thái hồ, ra đến đường cái, cô chống đầu gối thở hồng hộc.
Thỉnh thoảng lại có tiếng pháo bông và pháo ném truyền đến từ xa xa, thế nhưng trên đường không có nhiều người lắm, vắng tanh buồn tẻ.
Tất cả mọi người đã về nhà ăn Tết, chỉ có một mình cô lang thang trên đường như một bóng ma, chẳng biết nên đi đâu.
Mẹ xem cô như một công cụ để khoe mẽ với đám chị em dâu trong nhà, còn bố thì dùng cô để lôi kéo đối tác làm ăn… tuy cô cũng biết rằng, bọn họ không có ác ý.
Nhưng bọn họ chưa từng hỏi cô xem cô có thích hay không, có sẵn lòng hay không.
Mỗi người đều đang cố gắng sống thật tốt cuộc sống của mình, nhưng Hạ Tang chỉ cảm thấy cuộc đời mình….
dường như đã mắc kẹt.
Cô luôn sống vì người khác.
“A!!!”
Hạ Tang hét lên với con đường vắng, trút hết những gì không cam chịu trong lòng: “A a a a a a!”
Một đứa trẻ cầm pháo hoa đi ngang qua người cô, bị dọa sợ hết hồn.
Đứa trẻ dè dặt nhích từng bước, giữ khoảng cách với Hạ Tang.
Hạ Tang đã trút bỏ sự buồn bã trong lòng, khóe mắt cũng hơi ươn ướt.
Cô nhìn thấy trạm tàu điện ngầm cách đó không xa, vậy nên cô lau mắt rồi đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Sau khi vào ga, không chút do dự, Hạ Tang bước lên tàu điện ngầm hướng đến ga Bắc.
Bây giờ cô chỉ muốn gặp đúng một người, ngoại trừ người đó ra, cô không muốn quan tâm đến an nữa cả.
Vì hôm nay là đêm giao thừa nên tàu điện ngầm vốn đông đúc cũng trở nên vắng vẻ.
Cô ngồi đại xuống một chỗ, một khoang tàu cũng chỉ có vẻn vẹn mấy người.
Hạ Tang đeo tai nghe Bluetooth lên, mang bản thân đắm chìm vào trong thế giới âm nhạc.
Cô không hề nghe những bản nhạc violin cổ điển bật kênh âm nhạc đang thịnh hành, nghe hết bài này đến bài khác, đợi tàu điện ngầm đến trạm cuối cùng.
Ngõ hẻm của ga xe lửa phía Bắc còn có nhiều người ở hơn khu công nghệ cao phía Nam vắng vẻ.
Trên đường đi, cô nghe thấy chương trình phát sóng Gala mừng xuân của nhiều hộ gia đình, cũng trông thấy một gia đình vui vẻ ăn bữa cơm giao thừa ngoài sân, còn có vài đứa nhóc đốt một loại pháo trông na ná mấy con ong nhỏ [1].
Pháo ong bén lửa, bay “vút” lên trời.
[1] Trông nó như thế này:
Cô chạy vội đến cửa nhà Chu Cầm.
Khoảng sân dường như náo nhiệt hẳn lên, có tiếng mọi người vui mừng cười nói, có lẽ là họ hàng của nh đều đến cả, người một nhà quây quần lại ăn bữa cơm tất niên.
Hạ Tang đứng bên cạnh cổng sân, do dự một lúc, phân vân không biết mình có nên rời đi hay không.
Đúng lúc này, cửa mở ra, cô nhìn thấy một cô gái dáng người mảnh khản đi ra ngoài.
Cô ta mặc một chiếc quần jean cạp cao, nửa trên mặc một chiếc áo khoác ngắn sọc dọc, đầu búi củ tỏi, khuôn mặt trang điểm vô cùng xinh đẹp, trong sự xinh đẹp mang theo một cảm giác nhanh nhẹn hoạt bát.
Cô ta cầm cuộc keo trong tay, đang chuẩn bị dán câu đối lên cổng sân, quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng lén la lén lút của Hạ Tang.
Cô ta hỏi một cách rất không khách khí: “Cô tìm ai thế?”
“Tôi không tìm ai cả.”
“Cô tìm Chu Cầm sao!?”
“….”
Ánh mắt của cô gái kia có phần bất lịch sự, cô ta nhìn Hạ Tang một lượt từ trên xuống dưới: “Cô là ai?”
“Thế cô là ai?” Hạ Tang hỏi ngược lại.
Cô gái kia đáp mà không chút do dự: “Tôi là bạn gái của Chu Cầm.”
“Nói vớ va vớ vẩn.” Hạ Tang lập tức phản bác.
Bạn đang đọc bộ truyện Tóc Công Chúa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tóc Công Chúa, truyện Tóc Công Chúa , đọc truyện Tóc Công Chúa full , Tóc Công Chúa full , Tóc Công Chúa chương mới