Sau một thời gian vò đầu bứt tóc, suy đi nghĩ lại, cuối cùng Khải Minh cũng nghĩ được bước tiếp theo. Nhưng vì không gấp gì nên Khải Minh vẫn từ từ tốn tốn, đi dạo, ngắm phong
cảnh, chặt chặt chém chém vài con yêu thú chơi chơi, đến tận trưa hắn
mới bảo tiểu Sầu gọi năm người có tu vi Ngưng Đan của nhóm người kia,
đến phòng hội nghị của Ủy Ban thôn. Lúc này trong phòng hội nghị
chỉ có bảy người, năm người bên kia, Khải Minh và tiểu Sầu bên đây, vì
cả thời gian từ lúc đến đây và chờ đợi Khải Minh chỉ im lặng không nói
lời nào, nên bầu không khí nơi đây yên lặng trầm tĩnh một cách lạ
thường. Khải Minh cứ ngồi đó, hai tay đan vào với nhau chổi cằm nhìn chằm chằm năm người bên kia. Biểu hiện của Khải Minh làm cho năm người kia cảm thấy rất áp lực, mà thời
gian cứ kéo dài một phút bọn họ lại như bị chồng lên người thêm một tầng áp lực tinh thần. Bọn họ là đang sợ một điều, một điều mà lúc này họ không muốn đối mặt nhất. Chính là Khải Minh đuổi tất cả ra ngoài kia, không cho phép bọn họ ở đây, hoặc cũng có thể chỉ cho phép một số nhỏ người ở lại. Ví dụ như những người có tu vi cao chẳng hạn. Tuy áp lực nhưng cả năm người cũng không ai lên tiếng, bởi vì bọn họ biết,
đây là nhà người ta, quyền quyết định và quyền ngôn luận không nằm trong tay họ, nếu vậy chi bằng cứ im lặng để tránh việc nói sai một câu gì
đó.
Trần Ngọc Trúc nhìn thấy thái độ của Khải Minh cũng rất bối
rối, nàng không biết phải xử lý ra sao trong tình huống này nhưng nàng
từng nghe phụ thân nàng kể rằng, thế giới bên ngoài khác xa Nam Việt
quốc, bên ngoài không có việc được gọi là Giúp người, Thương người, mà
chỉ tồn tại cái gọi là tranh đấu mà thôi, hi sinh đánh đổi tất cả thậm
chí cả người thân ruột thịt để sinh tồn. Mà điều đặc biệt nhất
chính là Lợi Ích cùng Quyền Lực, ở Nam Việt quốc còn vì quốc gia, vì
đồng bào mà cố gắng sinh tử, nhưng ở ngoài kia, bọn họ chỉ hận không
nhanh chóng đâm người trước một đao mà thôi. Không có giá trị ắt hẳn sẽ bị vứt bỏ, không có Lợi Ích nhất định không cần đến. Nghĩ đến đây trong lòng nàng liền hoảng hốt, nàng nhìn về phía Khải Minh, sau đó nàng nghĩ về rất nhiều điều mà không dám nghĩ! Có khi nào Khải Minh chỉ nhận năm người bọn họ không? Những người còn lại sẽ bị đuổi ra ngoài, tự sinh tự diệt? Đây cũng chính là lý do chưởng phái Khải Minh chỉ gọi năm người bọn họ đến đây đó sao? Hoặc có khi nào chưởng phái Khải Minh nhân từ hơn một ít, hắn chỉ nhận những người có tu vi, toàn bộ tiểu hài tử sẽ bị đưa ra ngoài? Nàng tuy
rất sốc về việc thành trì bị tấn công, bọn nàng bị đưa đến một nơi xa
lạ, nhưng nàng hiểu được rằng, khả năng thành trì bị diệt hoặc hủy đi là rất cao, tuy không biết còn bao nhiêu người của Phong Vân thành còn
sống, nhưng lúc nàng tận mắt nhìn thấy phụ thân mình hy sinh mạng sống
để cứu các nàng, nàng liền hiểu rằng nhóm người các nàng chính là hy
vọng và cũng là tương lai mới của Phong Vân thành.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!