<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/ngon-tinh-35nb" title="Ngôn Tình" itemname="Ngôn Tình" itemprop="url">
<span itemprop="name">Ngôn Tình</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/toi-dien-bua-ma-cac-anh-cung-coi-la-that" title="Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật" itemname="Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật" itemprop="url">
<span itemprop="name">Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Tôi đương nhiên biết mục đích của anh ấy là để tôi làm bài tập cho anh ấy, bao che cho anh ấy trước mặt ông nội."
"Trong tình huống như vậy thì rất khó để tôi không có ấn tượng tốt với anh ấy nha." Thẩm Phất nhịn không được bào chữa cho bản thân, nhỏ giọng nói: "Chưa kể tên này lớn lên thật sự không tồi." Cho dù sau này tham gia vào ngành giải trí, tất cả những người xung quanh đều là trai xinh gái đẹp thì cô cũng không thể không thừa nhận rằng Giang Thứ ưu tú hơn hẳn những người này. Nhưng không hẳn là yêu thầm, khi đó Thẩm Phất còn chưa gặp được hệ thống, tất cả tâm tư đều đổ vào bệnh viện. Giang Thứ chẳng qua là nơi cô có thể hoãn một hơi, có thể đắm chìm trong ánh mặt trời mà thôi. Nếu như không có Giang Thứ thì khi đó Thẩm Phất thật sự sẽ mốc meo. Nhưng lúc ấy Giang Thứ cũng không thông suốt. Đương nhiên có khả năng là anh không coi cô như người khác phái mà đối xử. Hệ thống hỏi: "Thế về sau sao cô lại rời đi nhà họ Giang?"* *Nguyên văn 那后来怎么离开沈家: Có thể là tác giả gõ nhầm. Thẩm Phất nói: "Trước khi thi đại học bí mật của tôi bị bạn ngồi cùng bàn phát hiện." Tâm tư của Thẩm Phất giấu rất kỹ, vì sợ bị Giang Thứ phát hiện nên cô không viết nhật ký càng không nhắc tới chuyện của Giang Thứ với ai, thậm chí lúc ở trường học còn giả vờ như không quen biết Giang Thứ. Nhưng có một ngày bạn ngồi cùng bạn nói chuyện với cô một cách nghi hoặc: "Lạ nhỉ, tớ phát hiện mỗi lần đám Vương Hiên Hoành đi ngang qua cửa sổ cậu đều ngừng bút." Trái tim Thẩm Phất sợ tới mức muốn nhảy ra ngoài. Hiện tại ngẫm lại thì Thẩm Phất đã quên bạn nam ngồi cùng bàn trông như thế nào.
Nhưng đối với Thẩm Phất mới mười bảy mười tám tuổi khi đó mà nói thì câu này giống như trời sập, mỗi lần bạn ngồi cùng bạn chọc ghẹo cô đều vừa vội vừa tức, sợ bị Giang Thứ và đám bạn của anh phát hiện. Cô bắt đầu suy xét đến việc phải sao làm nếu như chuyện này bị ông nội Giang phát hiện. "Ông nội Giang đối xử với tôi rất ôn hoà, nhưng trên người ông ấy có khí thế không giận tự uy*, Giang Thứ còn sợ chứ đừng nói tới tôi." *Không giận tự uy 不怒自威: Người có sức mạnh và phong thái chững chạc, bề ngoài không cần tức giận nhưng vẫn có uy nghiêm. Hệ thống khiếp sợ: "Cho nên người bảo cô rời khỏi nhà họ là ông nội Giang?" "Không phải." Thẩm Phất lắc đầu: "Lúc tôi quyết định rời đi ông nội Giang còn giữ tôi lại." Nguyên nhân bắt đầu từ sinh nhật của Thẩm Phất sau khi kết thúc thi đại học. Ngày đó Giang Thứ dẫn theo rất nhiều người chúc mừng sinh nhật cho cô. "Tôi chỉ uống một chén rượu nhỏ." Thẩm Phất lúng túng nói: "Tôi không biết bên trong là rượu." "Trước khi sinh nhật, bạn ngồi cùng bàn nói đùa đánh cược với tôi, nói nếu như tôi dám thổ lộ thì sẽ cho tôi mười vạn tệ." Hệ thống cảm thấy Thẩm Phất sẽ không vì mười vạn tệ đó mà đi làm việc mạo hiểm như vậy, cô luôn luôn vô cùng cẩn thận.
Với lại mặc dù cô thích tiền nhưng sẽ không vì tiền mà tổn thương người gần gũi với cô nhất. "Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý, chỉ cảm thấy vô vị." "Nhưng vấn đề là, sau khi tôi uống say đã làm một chuyện với Giang Thứ." Hệ thống nói: "Cô đè anh ta?" Lúc này khuôn mặt luôn không có cảm xúc của Thẩm Phất đỏ lên đầy lúng túng, cô không nhịn được chui vào chăn trùm kín đầu: "Không khác mấy." Cô đẩy Giang Thứ một cái đè anh xuống ghế sô pha, quỳ trên người anh ôm chặt tay của anh, cưỡng hôn anh trước mặt tất cả mọi người. Hiện tại Thẩm Phất vẫn không biết sao lúc ấy bản thận lại có thể làm ra chuyện khác người như thế, nhưng hết lần này tới lần khác sự thật lại là cô làm.
Hoặc cũng có thể là bầu không khí khi đó...!đó là sinh nhật tốt đẹp nhất cô nhận được sau khi trong nhà xảy ra chuyện, trước khi gặp được Giang Thứ cô còn tưởng rằng sẽ không còn ai tổ chức sinh nhật cho cô như vậy. Hệ thống: "Cảm giác thế nào?" Mặc dù Thẩm Phất uống say nhưng mắt vẫn có thể nhìn rõ, chỉ là tầm mắt giống như biến thành kính lúp chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt gần trong giang tấc của Giang Thứ, nghe thấy hô hấp của anh phả vào mặt, ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng cùng loại với cô trên người anh. Là người nhà, là người bạn duy nhất, cũng là người cô đặt trong lòng. Mặt Giang Thứ rất đỏ, vô cùng đỏ, không biết có phải là thẹn quá hoá giận hay không. Nhưng hiển nhiên tất cả lực chú ý của một người mà thần trí trong đầu đã biến thành một đống mosaic như Thẩm Phất đều tập trung tại cảm thụ của bản thân. Cô chỉ cảm thấy bờ môi chạm đến môi của thiếu niên, lạnh nhưng mềm mại. Không đúng, không hẳn là mềm như vậy. Dù sao cô không biết hình dung như thế nào, vừa ngượng vừa nóng, khiến người cảm thấy nâng nâng. Choáng váng. Những người khác và mosaic vặn vào nhau rồi nhanh chóng rời xa, tất cả đều thành một đống mosaic, trong mắt cô chỉ còn lại ánh mắt của anh. Hệ thống đột nhiên nói: "Được rồi, ngừng tại, tôi còn là vị thành niên." Thẩm Phất: "..." Hệ thống nói: "Thế sao anh ta lại không phản kháng?" Thẩm Phất đột nhiên rùng mình rút ra khỏi hồi ức. Ờ nhỉ, sao Giang Thứ lại không phản kháng? Cô nhớ rõ ràng lúc đó anh không uống một giọt rượu nào nên còn rất tỉnh táo.
Mới cấp ba anh đã cao hơn một mét tám, chẳng lẽ không có sức chống lại cô? Thẩm Phất bỗng trở nên tức giận: "Vậy tên đó chính là đã đi làm điếm còn muốn lập đền thờ! Đã hưởng thụ còn không vui!" Hệ thống: "..." Sau khi Thẩm Phất tỉnh lại vào hôm sau, mặc dù đêm qua uống say ký ức có chút mơ hồ nhưng cố lắm thì vẫn có thể nhớ ra mình đã làm gì.
Lúc ấy cô đã sợ gần chết, thấp thỏm lo âu trốn trong phòng hơn nửa ngày không dám ra ngoài. Sau khi đi ra liền đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Giang Thứ. Không phải ảo giác của Thẩm Phất.