Khi lão đại Tiêu mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy tôi đang ngồi trên sàn nghịch răng.
Là răng của Bahrton đấy.
Bahrton bị tôi cưỡng ép bẻ răng đang nghiêng đầu co lại trong góc phòng, sợ hãi rên ư ử.
Đám đàn em thấy rõ cảnh tượng trong phòng đều tắt ngấm.
Lão đại Tiêu không có biểu cảm lớn gì hết, chỉ là hồi lâu sau mới phát ra mấy chữ qua kẽ răng: "Được, giỏi lắm!"
Hắn hít sâu một hơi, túm cổ áo của tôi xách tôi ra khỏi phòng, thuận tiện gọi Tiểu An đến.
Tôi giãy giụa thoát khỏi sự kìm hãm của lão đại Tiêu, chạy đến nắm lấy tay Tiểu An.
Đầu tóc cô ấy có hơi rối, chắc hẳn cũng gặp phải một vài tình huống.
Thế nhưng quần áo vẫn ngay ngắn chắc hẳn cũng không có gì đáng ngại.
Lão đại Tiêu đưa chúng tôi đến sảnh lớn, đám đàn em lôi lên một người đàn ông đầu trọc toàn thân đầy máu.
Tên đầu trọc vừa nhìn thấy lão đại Tiêu thì quỳ sụp xuống đất dập đầu không ngừng, cầu xin: "Tôi không bao giờ dám nữa, xin lão đại hãy xem như tôi theo anh bao năm qua mà tha cho cái mạng rẻ rúng của tôi..."
Lão đại Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn tên đầu trọc, thờ ơ đùa nghịch con dao trong tay.
Chơi đủ rồi, hắn lười nhác ngước mắt nhìn tôi: "Bé cưng, em lấy con dao này chặt tay phải của hắn cho tôi."
Tôi nhận lấy con dao hắn ném qua, bật ra lưỡi dao, nói: "Con dao này của anh không đủ sắc, dùng nanh sói tôi vừa mài xong đi."