Cuối cùng, Dư Dao Dao quang minh chính đại tay trái xách theo lồng rắn, tay phải nắm bánh bao nhỏ, nghênh ngang về nhà, thành công thu hoạch một đống ánh mắt hâm mộ lại bội phục trong đoàn phim.
"Chị Dư, cái lồng rắn này là......?" Nhân viên Tò mò nhịn không được mở miệng hỏi.
Dư Dao Dao mắt ngập nước mở to, sắc mặt phức tạp nhìn Mạnh Hân Nhiễm và Trần Kiệu, sau đó hé hé hai tiếng: "Con rắn này hôm nay dám cắn tôi, cho nên tôi lấy về chuẩn bị rút gân lột da, nấu nước sôi, quăng vào, cho thêm ớt cay..."
Ngôn ngữ vô cùng sắc bén nhưng một câu cuối cùng lại chảy ra nước miếng.
"Sau đó, hầm thành súp rắn, bồi bổ cho chồng yêu, hì hì ~"
Ánh mắt mọi người lập tức sáng, ăn gì bổ nấy sao?
Thẩm Nghị Sùng nghe câu này, sắc mặt đã đen đến không thể lại đen!
Ra khỏi phim trường.
"Thích quà công tác của em không? Cục cưng bé bỏng, chồng ơi?"
Dư Dao Dao xách theo lồng sắt quơ quơ, cười tủm tỉm như bản thân chiếm tiện nghi rất lớn: "Đạo diễn Lý Ba nói chúng nó đã vô dụng nên tặng cho em đóa, hé hé, hai cha con một người một bé, tùy tiện chơi đùa ~"
Bánh bao nhỏ đang thưởng thức tay mẹ, lập tức trừng lớn mắt: "Chơi đùa? Không phải hầm canh sao?"
Bé nhìn con rắn còn đang cong qua cong lại trong lồng sắt, không khỏi nuốt nước miếng.
Bé chưa từng chơi quà sống nha!
"Ừ nè, tặng hai cha con làm thú cưng đó! Cục cưng muốn sờ sờ hay không, lạnh lạnh, thực thoải mái nha ~"
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, thật đúng là tò mò mà vươn một ngón tay về phía trước.
Mắt thấy ngón tay mập ngắn của con trai sắp chạm tới con rắn trong lồng, Thẩm Nghị Sùng không khỏi híp mắt, nắm lấy cánh tay con trai giật lùi ra sau: "Rắn không thể tùy tiện đụng vào."
Người phụ nữ này ra cửa quay phim không bao lâu sau lại nhiều chuyện như thế!
Thăm ban một chút mà con mệt hơn so với bàn hợp đồng với khách.
Bánh bao nhỏ có chút tiếc nuối nhưng vẫn nghe lời ba nói.
Dư Dao Dao cũng không tức giận, Bánh bao nhỏ ngồi bên trái, lồng rắn đặt bên phải, khóe miệng Thẩm Nghị Sùng run rẩy, ghét bỏ nhìn thoáng qua, ngồi ở vị trí ghế trước.
Dư Dao Dao mang theo bánh bao nhỏ Thẩm Duệ ngồi ở phía sau, giới thiệu tập tính của con rắn nhỏ với cậu bé, còn thảo luận cơm chiều cho rắn ăn cái gì, hai mẹ con vừa nói vừa cười.
Tổng thể gương mặt của cô rất xinh đẹp quyến rũ, phút giây này đều trở nên có chút dịu dàng như là trộn lẫn ánh sáng của tình mẹ, Thẩm Nghị Sùng nhìn trong chốc lát thì chau mày.
Xe chạy đến một nửa đoạn đường bánh bao nhỏ mới "a" một tiếng. Hôm nay mẹ không có đọc đùi gà, hình như bé không nghe thấy. Một đường lo lắng, cuối cùng mẹ cũng chưa làm chuyện gì xấu.
Bé lập tức nhẹ nhàng thở ra, trái tim đều thả lỏng xuống dưới.
"Làm sao vậy?"
Bánh bao nhỏ lắc đầu, ngậm chặt miệng nhỏ.
Cả một ngày mẹ đều nhớ đến bé, bé không thể nói cho mẹ, bé lại nghĩ mẹ vô dụng như vậy, bé thật là một cậu bé hư mà.
Nghĩ vậy, bé chột dạ mà nhìn chân nhỏ đang đung đưa qua lại của mình.
Dư Dao Dao không miễn cưỡng bé, cô cũng có không ít bí mật nhỏ là gạt nhân viên vườn thú.
Không bao lâu, cô nghiêng người ra sau, cả người như không xương cốt, ngồi chơi di động.
Nhìn bánh bao nhỏ chung sống hoà bình với rắn, cũng không có sợ hãi, ngược lại cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm vào chúng nó, còn chụp hình cho chúng, sau đó Dư Dao Dao mở phim Hàn lên xem.
Trên thế giới này thật sự là có quá nhiều phim cô chưa xem qua, vui vẻ ~
Chờ xe chạy đến biệt thự, Nghê Dịch kéo ra cửa xe, Thẩm Nghị Sùng quay đầu nhìn thì nhìn thấy con của anh ngốc ngốc, ôm cánh tay Dư Dao Dao ngủ, vui vui vẻ vẻ gối đầu nhỏ lên ngực của Dư Dao Dao. Mà Dư Dao Dao thì mang vẻ mặt mê trai nhìn màn hình chảy nước miếng, lộ ra nụ cười ghê rợn.
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày: "Lấy lồng sắt của em ra, nếu muốn chúng nó còn mạng sống, đổi thành lồng thủy tinh, ngày thường không cho phép thả ra, không cho phép mang lên lầu hai."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!