Lúc này Mạnh Hân Nhiễm mới ý thức được bản thân xuất hiện sai lầm nghiêm trọng. Mọi người ở hiện trường nhìn Mạnh Hân Nhiễm bằng ánh mắt thật vi diệu.
Lật khăn trải giường, lục thùng rác... Thủ đoạn bắt gian thuần thục... Tại sao một thiếu nữ thuần khiết lại biết chiêu số giường chiếu này... Hình tượng ngây thơ trong sáng là giả như vậy Mạnh hoa nhỏ này đã sớm không còn nguyên vẹn, thành thạo già đời như vậy mà.
Mạnh Hân Nhiễm oán niệm trừng Dư Dao Dao.
Nói đã nói rồi, không thể rút về!
Hình tượng sụp đổ!
Hôm nay cô nhất định phải kéo Dư Dao Dao làm đệm lưng!
Dư Dao Dao nhìn thấy ánh mắt cô ta như muốn ăn thịt người, môi đỏ cong cong, vỗ vỗ tay, ngón tay nhỏ dài từ trên bàn lấy một tờ khăn giấy, vẻ mặt ghét bỏ cầm vành thùng rác nhắc lên.
Thùng rác vừa xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả con mắt đều nhìn rất rõ ràng.
Dư Dao Dao không thích dùng khăn giấy, cho nên bên trong chỉ có hai cái vỏ pudding rỗng, còn có một hộp lẩu tự sôi cô vừa mới vứt vào.
"Còn trong phòng tắm nữa, cô có muốn tìm luôn không?" Dư Dao Dao nói xong, bưng kín mũi, có chút ghét bỏ mà nhíu mày: "Nơi đó tôi thì không thể giúp cô, muốn tìm thì tự cô đi đi ha, bẩn lắm, tôi chịu không được, ấy dà, chỉ nghĩ đến thôi mà tôi choáng quá ~"
Mạnh Hân Nhiễm quả thực muốn điên rồi nhưng đã đi đến nước này, cô còn có thể lùi bước sao?
Mắt thấy sắp vạch trần gương mặt thật của Dư Dao Dao, cô không thể lui! Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cô ta chạy vào phòng tắm: "Tôi không phải vì bản thân mình, tôi là vì toàn bộ trong sạch của thí sinh!"
Mạnh Hân Nhiễm đỏ mắt, nói với mọi người nhưng tất cả đều im lặng.
Mạnh Hân Nhiễm có phải tích cực quá rồi không?
Tích cực đến mức làm họ không thể không hiểu sai ý của cô ta!!!
Sau khi Mạnh Hân Nhiễm vào phòng tắm, thật sự là chú tâm tìm kiếm, nhẫn nhục làm việc lớn, moi hết tất cả thứ trong thùng rác ra tới, tìm được rồi... Bên dưới đống giấy tẩy trang là... Vỏ pudding rỗng?!!!
Lại là pudding!
Mạnh Hân Nhiễm đứng ngồi không yên, trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.
"Í, xin lỗi nha, tôi quên nói với cô... Trừ bỏ bông tẩy trang, tôi chỉ ném pudding vào thùng rác thôi, ha hả. nhưng thấy cô thích mò tìm rác như vậy... Hừm ~ hẹn ngày mai lại đến tìm tiếp nha, thuận tiện giúp tôi đổ rác luôn ~" Dư Dao Dao cười lên cười xuống, ôm cả bụng.
Ánh mắt Mạnh Hân Nhiễm dữ tợn nhìn cô.
Không đúng, chắc chắn không phải như vậy!
Không có khả năng cô ta xử lý nhanh như vậy!
"Chị... Đừng cãi! Đừng có nói là chị thật lòng thích chủ tịch Thẩm với tôi? Toàn Quang Hâm đều biết tình cảm của chị và ông chủ không tốt."
Khi mọi người dùng ánh mắt phức tạp nhìn hành vi, ngôn ngữ đều cực kỳ không bình thường của Mạnh Hân Nhiễm, một giọng nam lạnh lùng cứng ngắt vang lên.
"Hửm? Tại sao tôi lại không biết?" Toàn bộ người có mặt tại đây đều giật mình.
Giọng nam... Hình như là phát ra từ... Ipad Dư Dao Dao đặt trên bàn.
"Chồng yêu dấu ~" Dư Dao Dao cầm ipad lên, giọng nũng nịu.
Còn chuyển màn hình cho Mạnh Hân Nhiễm nhìn rõ.
"Anh coi, nhân viên của anh lại ức hiếp em nữa nè, ô ô ô huhuhu ~" Cô vừa chuyển màn hình, tất cả mọi người nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông đẹp trai, biểu tình lạnh băng.
Tất cả mọi người chấn động!
Cô ấy đang video call... Cùng với chồng của mình, vậy mà họ còn kéo bầy xông vào, còn hiểu lầm lục xoát phòng của cô ấy?!
Họ bị ma nhập sao mà làm vậy?!
Không đúng, họ là bị Mạnh Hân Nhiễm kéo theo!
Họ làm trò trước mắt ông chủ Quang Hâm, một công ty giải trí đứng đầu trong nước, lục soát phòng của bà chủ ông trùm truyền thông?!!!
Quang Hâm là công ty nổi tiếng đào tạo diễn viên, ca sĩ, cách ba năm sẽ cho ra một đợt siêu sao, là giấc mơ của những ai có mộng làm ngôi sao. Vả lại, Quang Hâm chỉ là tài sản lập nghiệp riêng của Thẩm Nghị Sùng khi còn đang trên ghế nhà trường, phía sau anh ta là dòng họ Thẩm, một trong những gia tộc thượng lưu có tiếng tại thành phố này.
Mọi người chỉ biết đến Thẩm Nghị Sùng là ông chủ công ty giải trí Quang Hâm lại quên mất anh ta còn là ông chủ của tập đoàn Thẩm thị. Nếu không thì một người mới đầu 30 sau có thể trở thành ông trùm truyền thông được.
Thậm chí thị trưởng cũng phải nể mặt, vậy mà họ lại...
Phó đạo diễn trong lòng hoảng hốt, đen mặt, rùng mình, tại sao anh lại ngầm đồng ý Mạnh Hân Nhiễm lục soát phòng, làm cách nào giải thích với chủ tịch Thẩm đây?
Mọi người đều tức giận, dùng ánh mắt giết người nhìn Mạnh Hân Nhiễm, đồng thời cũng sôi nổi bỏ trốn.
Giọng lạnh băng kia lại tiếp tục vang lên nhưng là phát ra từ phía sau lưng họ: "Ai cho phép em trốn ở trong phòng ăn nhiều pudding như vậy?"
Tất cả mọi người run lên...
Dư Dao Dao cũng bị âm thanh này dập tắt niềm vui xem diễn, toàn thân lạnh lạnh. Cô lập tức cúi đầu, cầm bịch que cay trong tay, sau đó a ô a ô huhu mà lấy từng sợi nhét vào miệng. Thậm chí, còn mở một lon coke ra uống một hớp lớn, ừng ực ừng ực vang vọng khắp phòng.
Mọi người đều bị dáng vẻ này của cô ấy làm sợ ngây người mà khi họ quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Nghị Sùng sừng sững như Tùng như Bách, đứng thẳng ở hành lang. Gương mặt đẹp trai lạnh băng của anh có hơn phân nửa giấu ở trong bóng ma, cộng thêm một thân áo khoác dài màu đen, vest bên trong phẳng phiu, khí thế bức người.
Giữa khoảnh khắc đó, Dư Dao Dao nhanh chóng nuốt hơn phân nửa gói que cay, quai hàm đã phồng lên như một chú nai con bị sợ hãi, kinh hoảng thất thố trực tiếp từ trong phòng bổ nhào vào trong lòng anh.
Thẩm Nghị Sùng bị cơ thể mềm mại của cô đâm cho cứng đờ nhưng khi cúi đầu nhìn người đang vùi trong lòng ngực mình, cái miệng nhỏ bóng loáng dính dầu mỡ cũng chưa lau khô, gương mặt nhỏ mềm mềm còn trái phải cọ xát vài cái, mặt anh đen ngay lập tức.
Cô ấy lấy áo sơmi của anh làm khăn giấy?!
"Buông ra." Huyệt Thái Dương của Thẩm Nghị Sùng nhảy phát đau.
Một khi rắn đã siết thì còn lâu mới thả, Dư Dao Dao gắt gao ôm chặt eo anh, gương mặt nhỏ dán ở ngực anh, chết cũng không buông ra.
Liều mạng nhai nuốt, mới thật vất vả nuốt một miệng que cay xuống.
Cô lại lau miệng, mới ngẩng đầu nhìn anh cười hì hì.
"Chồng ơi ~..." Nói đến một nửa, cô bỗng nhớ tới chuyện vừa rồi, ý cười trên mặt nháy mắt biến mất.
Hình như nữ chính rơi vào hoàn cảnh này đều sợ hãi đến phát run, sau đó khóc thút thít cầu nam chủ ôm mình!!
Khơi dậy ý muốn bảo vệ vật yếu ớt bé nhỏ của nam chủ.
Dư Dao Dao nghĩ, cơ thể mảnh mai của cô nháy mắt run lên, nhập diễn.
"Ô ô ô, chồng ơi ~ hồi nãy có người mới ức hiếp em, em sợ wá chồng ơi ~ Còn có nhiều người như vậy xông vào nhìn em ăn, em thiếu chút nữa bị sặc chết rồi, chồng ơi ~ Sợ wá à!"
Mọi người: "..."
Đây là trọng điểm sao?
Dư Dao Dao nâng sườn mặt lên, duỗi tay làm bộ lau lau nước mắt.
Ăn quá no, cô không thể dễ dàng nhập diễn như ngày thường, khóc không ra một giọt nước.
Haizz, bó tay!
Cô nhanh chóng nghĩ nghĩ, lập tức lại nghĩ ra nội dung mới. Lập tức quay đầu lại, duỗi một ngón tay chỉ thẳng vào Mạnh Hân Nhiễm: "Cô ta còn quăng túi xách có giới hạn anh mua cho em xuống đất... Sinh nhật hằng năm anh đều tặng cho em một cái. Ô ô ô, em thật là đáng thương, người ta có bao nhiêu lần sinh nhật đâu kia chứ..."
Nói đến đây, cô nức nở, một đôi mắt ngập nước đều đỏ.
Gấu trúc có sinh nhật, hổ Đông Bắc cũng có sinh nhật, chỉ có một con rắn như cô là không có sinh nhật. Tuy cô cũng không nhớ mình sinh vào ngày nào, mấy trăm năm rồi ai mà nhớ nhưng xem ngày cô vào sở thú thành ngày sinh nhật cũng được.
Vậy mà nhân viên vườn thú cũng không quan tâm!!!
Thảm! Thảm quá thảm!!!
Chỉ cần nhớ đến thì hạt đậu vàng, hạt đậu xanh lộp bộp mà rơi xuống.
Mọi người đều xem choáng váng.
Nửa ngày phó đạo diễn mới ho nhẹ: "Đều tại tôi, Tiểu Mạnh, cô ở lại."
Mạnh Hân Nhiễm nắm chặt ngón tay, toàn thân run rẩy, thực mau, cô nghe thấy được một giọng lạnh băng vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!