<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/ngon-tinh-35nb" title="Ngôn Tình" itemname="Ngôn Tình" itemprop="url">
<span itemprop="name">Ngôn Tình</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/toi-tro-nen-noi-tieng-voi-tu-cach-la-nguoi-che-tac-nhom-nhac-nam" title="Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Với Tư Cách Là Người Chế Tác Nhóm Nhạc Nam" itemname="Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Với Tư Cách Là Người Chế Tác Nhóm Nhạc Nam" itemprop="url">
<span itemprop="name">Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Với Tư Cách Là Người Chế Tác Nhóm Nhạc Nam</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Trong phòng bệnh. Sáng sủa sạch sẽ. Cửa sổ hé mở, gió nhẹ thổi tung rèm cửa, thật yên tĩnh, khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường tái nhợt, đôi môi không có một chút huyết
sắc, lông mày nhíu lại, ngủ không yên giấc, yếu ớt vô cùng. Lông mi của cô run lên vài cái, cô mở mắt ra, trong mắt mơ hồ trống rỗng, vô thức đưa tay lên che đi ánh sáng nhàn nhạt kia. "Cô tỉnh lại rồi, thấy trong người thế nào?" Y tá vừa thay bình nước vừa quan tâm nhìn cô. Đình Đồng cử động đầu, có một cơn đau đục khoét trong não, nhưng cũng không phải quá dữ dội, có thể chịu đựng được. Cô cảm ơn: "Đa tạ cô nương."
Y tá cũng là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi không lướt mạng đọc tin tức
thì không phải người trẻ tuổi, chuyện trên mạng cô đều biết, nhưng khi
bản thân nhìn thấy trung tâm dư luận này, cô vẫn khá là ngạc nhiên. Dáng vẻ xinh đẹp ngoài dự đoán của mọi người, lại còn nằm trên giường bệnh
như vậy, yếu ớt suy sụp, khiến người ta không khỏi nghi ngờ những lời
trên mạng. "Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi." Y tá thay nước rồi rời khỏi phòng. Đình Đồng nhìn quanh phòng, thấy chiếc túi trên đầu giường, cô vụng về lấy điện thoại di động ra. Khi Trần Lâm bước vào phòng, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, như thể điện thoại là thứ gì đó hiếm lạ lắm. Từ lúc cô phát bệnh đến nay, chưa từng có ai đến thăm, người sống lỗi đến độ này đúng là hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!