TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thiệu Đường nhanh chóng trở về phòng, Yến Minh Phong đeo khẩu trang an tĩnh chờ trên ghế, thấy cậu vội vàng tiến vào, hắn đứng lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thiệu Đường có chút áy náy, cậu sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, giờ tôi phải đi đóng phim, anh hẳn là cũng nhanh biến mất, lần sao anh tới tôi sẽ cẩn thận chiêu đãi anh.
"
Yến Minh Phong khẽ lắc đầu, ngồi xuống: "Không có việc gì, vốn là ta một mực quấy rầy.
"
Hắn nói như vậy Thiệu Đường càng áy náy, nhưng hiện tại cậu không thể không rời đi, chỉ có thể nhỏ giọng dặn dò một câu: "Trước khi biến mất không nên bị người khác nhìn thấy.
"
"! !.
Ừm.
"
Thiệu Đường âm thầm thở dài trong lòng, đẩy cửa rời đi.
Lúc quay phim bởi vì nghĩ đến chuyện này mà Thiệu Đường vẫn không yên lòng, bị đạo diễn mắng nhiều lần, cậu vừa xin lỗi vừa cố gắng biểu hiện không giống mặt liệt, thật vất vả mới quay xong cậu chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Thiệu Đường khéo léo từ chối lời mời muốn ra ngoài của Lộ Bác, chuẩn bị trở về ngủ một giấc, lúc này, Tống Giác đi đến bên cạnh cậu, ôn hòa hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Vừa nãy thấy cậu có chút không có tâm trạng.
"
Thiệu Đường kéo ra một nụ cười: "Có chút mệt mỏi.
"
Mệt mỏi? Tống Giác lộ ra một nụ cười thần bí: "Muốn tôi đưa cậu đi thả lỏng không?"
Thiệu Đường cũng không rõ y nói thả lỏng là có ý gì, nhưng khỏi nghĩ cũng biết không phải thứ tốt gì, huống chi cậu vốn muốn trốn tránh y.
"Không cần ——"
Nhưng lời cự tuyệt của cậu còn chưa dứt, cả người đã đứng tại chỗ.
Bởi vì thế mà cậu nhìn thấy Yến Minh Phong đứng cách đó không xa nhìn cậu!
Thiệu Đường nghi ngờ là mình hoa mắt, cậu dụi dụi mắt, lại mở ra, người đàn ông kia vẫn còn đứng ở đó!
Ngay cả khẩu trang màu đen vẫn còn đeo.
Thiệu Đường vội vàng chạy tới, không thể tin được hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Yến Minh Phong dường như muốn tháo khẩu trang ra, nhưng Thiệu Đường kịp thời ngăn hắn lại: "Nơi này nhiều người phức tạp, anh nên đeo trước đi.
"
Yến Minh Phong gật gật đầu, hạ tay xuống, thanh âm có chút buồn bực, nhưng vẫn rất dễ nghe, "Ta đoán hẳn là——"
"Suỵt.
"
Dư quang Thiệu Đường liếc đến Tống Giác, cậu vươn một ngón tay nhỏ giọng nói: "Lát nữa nói.
"
Yến Minh Phong rũ mi mắt xuống, ừ một tiếng.
"Tiểu Đường, đây là!.
.
?"
Tống Giác yên lặng đánh giá người đàn ông trước mặt này một lần, mặc dù đối phương đeo khẩu trang, che nửa khuôn mặt bên dưới, nhưng trong lòng y không hiểu sao dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.
"Đây là trợ!.
" Thiệu Đường vốn muốn nói trợ lý, nhưng nghĩ đến gương mặt Yến Minh Phong, cậu cứng rắn sửa giọng nói: "Bạn tôi, đến thăm.
"
"Là vậy sao.
" Tống Giác nói: "Xin hỏi quý họ tiên sinh?"
Yến Minh Phong nhìn Thiệu Đường.
Thiệu Đường tiến lên một bước ngăn trở tầm mắt Tống Giác, cười nói: "Tống ca, anh ấy không phải là người trong giới, không cần phải quen biết.
"
Tống Giác cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói, lấy danh tiếng của y, quốc gia này hẳn là không có người trẻ tuổi nào không nhận ra y, người đàn ông này vì sao phản ứng bình thản như vậy, còn một mực che dấu?
"Bạn của Tiểu Đường chính là bạn của tôi, sao không cần phải quen biết?" Tống Giác vươn tay: "Xin chào, tôi là Tống Giác.
"
Thiệu Đường có chút không kiên nhẫn, nếu không phải vì nể tình cùng trong một đoàn phim, cậu không thể làm quá tuyệt tình, bằng không cậu đã sớm nói rõ ràng với y, cũng không đến mức để y dây dưa đến bây giờ.
Yến Minh Phong vẫn quan sát thần sắc Thiệu Đường, thấy mắt cậu lộ ra không vui, hắn vốn định vươn tay ra lại thu về, lời giới thiệu đến bên miệng cũng bị nuốt trở về.
Tống Giác cứ như vậy lúng túng duỗi tay, đối phương vẫn trầm mặc, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tống Giác từ sau khi còn chưa gặp tình huống này bao giờ, trong lòng y không vui, nhưng trên mặt vẫn là rộng lượng thu tay, "Xem ra vị tiên sinh này rất lớn nhỉ.
"
Thiệu Đường dối trá nở nụ cười, "Anh ấy không phải người trong giới, càng không phải là tên tuổi gì lớn.
"
Tống Giác trong lòng không thoải mái, ngữ khí cũng lạnh nhạt xuống: "Được rồi, nếu bạn cậu đã đến, tôi cũng không quấy rầy nữa, đi trước.
"
"Tống ca ngài đi thong thả.
"Thiệu Đường thở phào nhẹ nhõm, sao khi đưa mắt nhìn y rời đi vội vàng kéo người vào phòng, vội vội vàng vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lần này anh ở lâu vậy?"
Yến Minh Phong tháo khẩu trang ra, nói: "Hẳn là do ngươi vẽ giống người thật của ta.
"
Trước mắt Thiệu Đường sáng ngời: "Ý của anh là, tôi vẽ càng giống anh sẽ ở lại càng lâu?"
Yến Minh Phong gật đầu: "Hẳn là như vậy.
"
Thiệu Đường vui vẻ nói: "Vậy lần sau tôi lại vẽ bộ dáng này, anh cũng sẽ ở lại rất lâu đúng không?"
Yến Minh Phong không hiểu điểm hưng phấn của cậu, nhưng vẫn ừ một tiếng, sau đó đưa cho cậu một tờ giấy, nói: "Đây là chuyện xảy ra mấy lần trước, ta nhớ kỹ, ngươi xem một chút.
"
"Được.
" Thiệu Đường nhận lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn một hồi lâu, vuốt cằm nói: "Hình như mỗi lần đều có người muốn hoặc đang làm hại anh!.
.
Tôi hiểu rồi!" Cậu búng tay một cái, cười ngâm ngâm nói: "Bất cứ khi nào anh gặp nguy hiểm, tôi vẽ anh sẽ đến!"
Yến Minh Phong cũng suy đoán như vậy, tuy rằng hắn không biết vì sao, nhưng quy tắc hẳn là như vậy không sai.
Trên giấy chỉ viết tới lần trước, Thiệu Đường lật lật, ngẩng đầu hỏi: "Vậy lần này anh tới đây là vì sao?"
Dường như nhớ tới chuyện gì không tốt đẹp là mấy, Yến Minh Phong cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Nhỏ máu nhận thân.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật, truyện Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật , đọc truyện Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật full , Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật full , Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật chương mới