TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hồi lâu sau Tống Ngộ mới ý thức được, mình đến để rửa sạch mối nhục, cuối cùng lại dễ dàng cho Mạnh Tiệm Vãn chạy, còn mơ hồ sơn móng tay.Anh không cam lòng yếu thế, liền lái xe đuổi theo chiếc xe màu vàng ánh ở trước mặt.Mắt Mạnh Tiệm Vãn nhìn thẳng, nên không phát hiện phía sau có người đuổi theo, là Tưởng Vi Niên lên tiếng nhắc nhở: "Hình như có chiếc xe đuổi theo chúng ta."Mạnh Tiệm Vãn hơi nghiêng đầu, từ kính chiếu hậu liền thấy chiếc xe Bentley màu đen, tuy nói đi theo sau xe, nhưng vẫn giữ khoảng cách xa xe cô, đại khái là không đuổi kịp tốc độ xe cô.Tưởng Vi Niên tò mò hỏi: "Ai vậy?""Còn có thể là ai?" Mạnh Tiệm Vãn nhếch môi: "Thì là anh Tống đấy, đoán chừng là bây giờ tỉnh táo lại, tới tìm tôi tính sổ."Vẻ mặt Tưởng Vi Niên ngạc nhiên: "Hả? Vậy làm sao bây giờ?"Mạnh Tiệm Vãn thu tầm mắt lại, không chút biến sắc giẫm chân ga, Tưởng Vi Niên cảm giác tốc độ xe so với vừa nãy nhanh hơn không ít, bên tai đều là tiếng gió vun vút, cảnh vật ngoài cửa xe nhìn không còn rõ nữa, chỉ còn tàn ảnh mơ hồ.Cậu nuốt một ngụm nước bọt, tay nắm lấy dưới thân ghế dựa, run rẩy nói: "Chị, chị gái, chị...chị lái chậm lại một chút đi.""Đúng là không có tiền đồ." Mạnh Tiệm Vãn xì một tiếng, tốc độ xe vẫn không giảm.Tưởng Vi Niên cắn môi, sợ đến hồn cũng không còn, thậm chí còn muốn móc thẻ căn cước ra cắn ở trong miệng, suy nghĩ nếu như xảy ra chuyện gì, tất cả có thay đổi[1], thì tốt xấu gì người ta còn biết cậu là ai.[1] Ý là xảy ra chuyện tới nỗi không nhìn ra dáng người vd như có nát mặt….Tống Ngộ trước khi ra nước ngoài cũng hay cùng đám bạn đua xe, anh tự nhận là mình đua không kém, nhưng không ngờ trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe của Mạnh Tiệm Vãn đâu, may con đường này không có nhiều ngã ba, lái trên đường thẳng cũng không dễ dàng mất dấu.Quả nhiên, anh lái lên một đoạn đường, xe thể thao màu vàng ánh một lần nữa đập vào tầm mắt.Tưởng Vi Niên sắp bị lên tăng song rồi, cậu âm thầm thề, sau này sẽ không ngồi xe Mạnh Tiệm Vãn nữa.
Cậu đè ngực, ngăn cơn nôn mửa chợt trào ra, trong lúc lơ đãng lại thấy chiếc xe kia đuổi kịp ở phía sau, cậu đang muốn mở miệng nhắc nhở, thì suy nghĩ thấy nên thôi, nếu như Mạnh Tiệm Vãn lại đua xe, cậu sẽ thật sự ói trên xe cô mất.Lúc hai người đến quán ăn nhỏ, trước cửa ra vào ghế và bàn ăn đã ngã tứ tung ngang dọc ở trên mặt đất, Tưởng Thọ mặc áo ba lỗ màu xám, râu ria xồm xàm, nắm chặt tóc của Trương Lan Chi, kéo đến mức cả người bà ngửa ra sau.Chưa tới giờ ăn cơm nên trong quán không có khách hàng, mặt hai người phụ giúp ít nhiều cũng đã bị thương, đều là do Tưởng Thọ đánh.Tưởng Vi Niên tức giận đến viền mắt đỏ rực, vừa xuống xe liền xông tới: "Cái con người cặn bã kia, thả mẹ tôi ra!"Mạnh Tiệm Vãn vừa lấy điện thoại di động báo cảnh sát, vừa không nhanh không chậm đi tới, nắm lấy cổ áo Tưởng Vi Niên đẩy ra đằng sau, cùng lúc đó, cô đạp một cước vào phần eo Tưởng Thọ.Trong chốc lát, Tưởng Thọ cảm thấy vị trí xương bị lệch đau đến buông lỏng tay ra, ngã trên mặt đất thống khổ kêu r ên, nhưng trong miệng vẫn không chịu thua phun ra những lời không sạch sẽ.Tống Ngộ ngồi ở trong xe, vừa khéo thu một màn này vào mắt, cơ thể trong nháy mắt liền ngồi thẳng, mở to mắt nhìn người đàn ông đang che bụng lăn lộn trên mặt đất.
Anh biết, ủng da Mạnh Tiệm Vãn đang mang trên chân đạp người rất đau.Cũng may, ngày đó cô không dùng chân đạp anh...Nếu không so sánh sẽ không có thương tổn, Tống Ngộ chợt phát hiện, so với người đàn ông bị đánh này, xem ra là Mạnh Tiệm Vãn đã hạ thủ lưu tình với anh.Nhưng mà cái này vẫn chưa hết, Mạnh Tiệm Vãn bóp tay, khom lưng nhấc Tưởng Thọ lên, nắm tóc đè ông ta trên miếng sắt của bàn ăn ở cửa ra vào.
Mặt Tưởng Thọ bị ép đến biến dạng, trong miệng đều là mùi máu tanh, nhưng vẫn mạnh miệng: "Con mẹ nó mày là ai! Thả ông đây ra! Ông đây với mày không thù không oán, mày quản việc không đâu coi chừng gặp báo ứng!"Mạnh Tiệm Vãn vỗ mặt của ông ta, động tác nhìn như lười biếng, nhưng ra tay rất nặng, đến mức vang lên bốp bốp: "Đã vào cục cảnh sát một chuyến rồi mà vẫn không biết sợ, còn dám tới gây sự, nếu không dạy dỗ ông thì tôi sống trên đời này thật uổng phí mà!"Cô nhấc ghế ở dưới đất lên, quay ở trong tay, Tưởng Thọ thấy động tác của cô, sợ đến hai chân run rẩy, khí thế giảm đi một nửa: "Cô, cô muốn làm gì?"Mạnh Tiệm Vãn nhếch môi, nở một nụ cười rung động lòng người: "Nhìn xem ông bị dọa chưa kìa, nhưng tôi là công dân tuân theo luật pháp, nên sẽ không đối xử ông như vậy."Tống Ngộ cũng cho là cô muốn cầm ghế đập người, suy nghĩ vạn nhất đập người đến nguy hiểm tính mạng thì xong rồi, anh còn đang định đi qua ngăn cản, thì thấy Mạnh Tiệm Vãn kẹp bốn chân ghế vào trên đầu người đàn ông, khiến cho ông ta không thể động đậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Tống Phu Nhân Không Dễ Trêu Chọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tống Phu Nhân Không Dễ Trêu Chọc, truyện Tống Phu Nhân Không Dễ Trêu Chọc , đọc truyện Tống Phu Nhân Không Dễ Trêu Chọc full , Tống Phu Nhân Không Dễ Trêu Chọc full , Tống Phu Nhân Không Dễ Trêu Chọc chương mới