TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hứa Thanh Khê khi nhìn thấy cuộc gọi đến của anh Nhật Đình, lại chẳng bất ngờ lắm.
Vì cô ấy không nhận điện thoại của cô Mạc Ly, người phụ nữ đó nhất định sẽ lập tức liên lạc với anh Nhật Đình.
Cô ấy nhấc máy với một vẻ mặt lãnh đạm, lại cười nói: “Nhật Đình.”
“Hiện tại em ở đâu?”.
truyện tiên hiệp hay
Nhật Đình khẽ cau mày hỏi.
“Hiện tại em ở nhà họ Hứa, bố em vừa đưa người đến đón em.”
Hứa Thanh Khê nói dối một cách đầy thiện ý, đôi mắt lại nhìn mẹ với một vẻ phức tạp.
Anh Nhật Đình nghe được câu này, chỉ cảm thấy có chút gì đó kỳ quặc.
“Mạc Ly gọi điện cho em, sao em không nghe máy?”
Anh ta trầm giọng hỏi lại lần nữa.
Hứa Thanh Khê cũng chẳng lấy làm lạ, hạ mắt và cười: “Vừa nãy khi nói chuyện với bố, đúng lúc muốn gọi lại cho cô ấy thì điện thoại của anh gọi đến.”
Anh Nhật Đình nghe đến đây, tuy rằng cảm thấy có chút gì đó giả dối, nhưng lại chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ có thể nói: “Vậy anh bảo cô ấy đến bảo vệ em.”
Hứa Thanh Khê tuyệt nhiên sẽ không để Mạc Ly đến, liền từ chối khéo: “Không cần đâu ạ, em ở bên cạnh bố sẽ không có chuyện gì đâu, nếu Mạc Ly đến đây, cứ cho là bảo vệ em, nhưng em lại lo lắng cô ấy nghĩ ngợi lung tung, đừng lo lắng, em sẽ trở về sớm thôi.”
Anh Nhật Đình cho rằng Hứa Thanh Khê không muốn ông Hải Minh lo lắng, còn về phía ông Hải Minh thì luôn yêu thương con gái mình, có lẽ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cũng không cần phải cưỡng cầu nữa.
“Được thôi, em nhớ quay về sớm, đi đường cẩn thận một chút.”
Khi anh ấy vừa cúp máy, cô Thiên Khê thở nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.
Một phần là vì mình đã nói dối anh Nhật Đình, hai là cảm thấy mệt mỏi với những ngày như vậy.
Luôn hy vọng thời gian có thể trôi thật nhanh, để cô ấy không còn sống cuộc sống dằn vặt như vậy nữa.
Hứa Thanh Khê ở lại bệnh viện không lâu, liền rời khỏi.
Cô ấy về đến nhà họ Quân, vừa vào phòng mới, liền nhìn thấy Mạc Ly quái gở đứng ở phòng khách.
Có thể dễ nhận ra người phụ nữ này vẫn còn tức giận vì chuyện lúc trước của cô ấy.
Hơn nữa cô ấy cũng chẳng định tiếp xúc với loại xui xẻo như vậy, định giả vờ không nhìn lên trên lầu.
Mạc Ly nhìn thấy Hứa Thanh Khê đi đến trước mặt, mà lại giả vờ giống như không nhìn thấy cô ấy vậy, tức giận không chịu nổi.
“Cô Thanh Tuệ!”
Cô ấy tức giận gọi Hứa Thanh Khê, ánh mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm cô ấy.
Hứa Thanh Khê nghe xong tiếng gọi, liền hiểu rằng mình không chào hỏi một câu, người phụ nữ này sẽ không buông tha.
“Chuyện lúc sáng, tôi không cố ý, chỉ trách mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, tôi nghĩ Nhật Đình đã giải thích rõ với cô.”
Cô ấy vừa cười vừa giải thích, lại khiến cho những lời chửi thề của Mạc Ly bị chặn lại trong cổ họng.
Vì những điều này Nhật Đình đã nói rõ với cô ấy rồi.
Trong nhất thời, lòng cô ấy hận nghiến răng, dùng lực nắm chặt nắm đấm đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.
“Mợ chủ nói không sai, Nhật Đình thực sự đã nói với tôi.”
Vì không có lý ro để trút hết ra, nên cô ấy chỉ có thể kiềm nén sự phẫn nộ trong lòng, nhưng khiến cho cô ấy như vậy, cô ấy không cam tâm!
Hứa Thanh Khê cũng đã nhìn ra, lông mày nhẽ nhếch, đợi cô ấy văn vở.
Mà Mạc Ly cũng sẽ không phụ sự đợi chờ của Hứa Thanh Khê, âm trầm nói: “Tôi hy vọng lần sau mợ chủ muốn đi đâu, tốt nhất nên nói một tiếng, nếu không tôi sẽ bị liên lụy.”
Cho dù bị anh Nhật Đình khiển trách cũng chẳng sao, nhưng người khiến cho anh Nhật Đình lo lắng chính là mợ chủ!
Hứa Thanh Khê nghe xong, nhếch miệng: “Ừ, cảm ơn đã dạy bảo.”
Cô ấy nói xong, liền xoay người đi vào phòng.
Dáng vẻ thờ ơ, khiến cho sự phẫn nộ trong lòng Mạc Ly một lần nữa vọt lên, cảm thấy bản thân bị khinh thường.
Cô ấy nhìn chòng chọc vào Hứa Thanh Khê, giống như muốn nhìn tới mức thủng một cái lỗ.
Hứa Thanh Khê dĩ nhiên cảm thấy có một ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn mình từ phía sau với sự soi mói.
Cô ấy trở về phòng, sau khi rửa mặt xong, liền tập trung vào làm việc.
Sự tập trung này cho tới buổi chiều, khi biết khoảng chiều tối anh Nhật Đình gọi điện thoại về.
“Buổi tối không cần đợi anh, anh đang có một bữa tiệc có lẽ rất muộn mới trở về.”
Giọng nói ấm áp trong điện thoại của anh Nhật Đình.
Hứa Thanh Khê chỉ “ừm” nhẹ một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút thẫn thờ, nhưng vẫn dặn dò: “Vậy anh uống ít thôi, chú ý an toàn.”
Quân Nhật Đình gật đầu đồng ý xong liền tắt máy.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy điện thoại tắt, nghĩ lại những lúc anh Nhật Đình có tiệc hoặc là có việc không về được đều chủ động gọi cho cô ấy, sự thẫn thờ dần dần thu lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng, truyện Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng , đọc truyện Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng full , Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng full , Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng chương mới