Lâm Phỉ tức giận liếc mắt, đang định gõ cửa tiếp thì tay đột nhiên bị người khác kéo lại.
“Chúng ta về đi thôi, lời cậu nói sẽ chỉ làm bọn họ tức giận hơn, đến lúc đó bọn họ sẽ càng trút giận lên người đứa bé.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Bùi Cảnh Hành không hề có tiêu cự.
“Chẳng lẽ để gã đối xử như thế với đứa bé kia ư?”
“Chỉ bằng vài lời nói của cậu rất khó thay đổi suy nghĩ đã khắc sâu trong họ. Miễn là đứa bé kia luôn ghi nhớ những lời cậu nói, sau này có thể trở thành người như thế nào là tùy thuộc vào nó.”
Giọng nói của Bùi Cảnh Hành rất thấm thía, nhất là trong khoảnh khắc này khi tim Lâm Phỉ đang tràn đầy cảm xúc bi thương.
Hắn nói như vậy, có lẽ đã từng trải qua tình huống giống nhau.
Đột nhiên từ đáy lòng Lâm Phỉ dâng lên cảm giác bất lực: “Chúng ta về thôi.”
Hai đời, cậu đều sinh ra trong gia đình giàu có, hóa ra sức mạnh của cậu lại nhỏ như vậy.
Nhận ra điều này làm Lâm Phỉ hơi mất mát, lúc làm bài liên tục thất thần.
Bùi Cảnh Hành đặt bút xuống: “Cậu không phải thượng đế, không cần phải khiến cho người khác sống vui vẻ.”
Lời nói cực kỳ thẳng thắn, Lâm Phỉ lại không nhịn được bật cười.
“Cậu nói đúng.”
Vào một buổi chiều tan học hai ngày sau, Lâm Phỉ đứng ở đầu cầu thang nhìn đứa trẻ kia.
Bé ngồi trên bậc thang bẩn thỉu, cầm trên tay một tờ bài thi môn toán, nước mắt tí tách tí tách rơi trên số điểm đỏ tươi chói mắt.
Lâm Phỉ quay lại mua một gói kẹo nhỏ, đưa cho đứa bé: “Sao khóc? Mặt còn đau không?”
Đứa trẻ sợ hãi nhìn Lâm Phỉ, bàn tay vươn ra hướng về phía gói kẹo rồi nhanh chóng rụt về trước khi chạm vào.
“Cảm ơn anh, không đau ạ.”
“Một con số không chứng tỏ điều gì cả, em đừng quá để ý.”
Nước mắt của đứa bé càng rơi nhiều hơn: “Em học không tốt, ba mẹ em bỏ nhiều tiền như vậy mà kết quả thi của em lại thế này, em quá vô dụng.”
Một người phụ nữ tóc xoăn đi lên, trông thấy cảnh tượng này bỗng dưng lớn tiếng hét: “Ôi tiểu An, sao con lại ngồi với loại người này chứ, ba con mà biết lại đánh đòn con.”
Đứa trẻ biến sắc, không dám nói câu nào chỉ nắm ba lô chạy về phòng, gói kẹo kia của cậu cuối cùng cũng không đụng tới.
Mặt Lâm Phỉ đen lại: “Cô nói cái gì đó?”
Người phụ nữ rụt cổ lại, không biết nghĩ gì đột nhiên ưỡn thẳng eo: “Bộ tôi nói sai hả? Ở đây ai chẳng biết cậu là người bị bệnh thần kinh, mỗi ngày đều muốn dạy hư con cái nhà người khác làm sao mà yên tâm nổi?”
Lâm Phỉ không có tâm trạng đôi co với loại người này, quay người rời đi.
Có bệnh? Rốt cuộc là người ở đây có bệnh hay là cậu có bệnh?
Không biết có phải người phụ nữ kia kể chuyện này cho cha mẹ đứa bé không nhưng từ đó về sau, Lâm Phỉ không gặp đứa bé ở cầu thang nữa.
Ở chỗ đứa bé kia từng ngồi, Lâm Phỉ phát hiện một tờ giấy và trên đó viết: Cảm ơn anh.
Lâm Phỉ buồn lo vô cớ mấy ngày rồi tiếp tục tập trung vào việc học tập.
Mỗi ngày cậu và Bùi Cảnh Hành đều đi cùng nhau, trong vô thức đã cực kỳ thân mật.
Ứng Thần thấy ánh mắt Lâm Phỉ càng ngày càng có vấn đề. Dù Lâm Phỉ thần kinh thô và ngu ngốc đến mấy thì mỗi ngày bị Ứng Thần nhìn chằm chằm cũng sắp suy nhược thần kinh.
Cậu cúi đầu, cố gắng không tiếp xúc chính diện với Ứng Thần.
Nhưng có nhiều thứ muốn tránh cũng tránh không được.
Vào tiết thể dục, giáo viên một lúc dạy hai lớp quyết định để học sinh tự do tổ chức chơi bóng rổ.
Trước khi Lâm Phỉ xuyên tới, trùm trường chính là chủ lực đội bóng rổ, đánh bóng cực kỳ mạnh mẽ.
Mà Lâm Phỉ hiện tại là một con cá ướp muối thậm chí chạy ba bước ném bóng cũng không được.
Lớp một và lớp hai luôn luôn không hợp nhau, hôm nay hai lớp thi đấu nên ủy viên thể dục lề mà lề mề đi tới, muốn gọi Lâm Phỉ đi chơi bóng rổ.
Ánh mắt của Lâm Phỉ đảo qua, ủy viên thể dục lập tức rụt cổ y như con chim cút, cực kỳ thức thời.
Ứng Thần đi tới, một tay cầm quả bóng rổ ném lên người Lâm Phỉ: “Hôm nay đấu với lớp hai, chẳng lẽ cậu cũng không định tham gia?”
Lâm Phỉ đón được quả bóng, lực mạnh đến mức suýt thì làm cậu ngã xuống.
Đây là quả bóng Ứng Thần tiện tay ném, đến lúc lên sân bóng chẳng phải cậu sẽ thành bình vôi đích thực à?