"Hoàng thượng ban cho ta một cuộc hôn nhân, chuyện này đã được thiên hạ biết đến. Nếu bây giờ ngươi làm ra chuyện như vậy, thiên hạ sẽ nhìn hoàng thượng như thế nào?"
"Trong lòng ta tự hiểu, ta là người khiêu khích ngươi đầu tiên, Thái tử."
"Là ta bị quỷ ám, ta xin lỗi ngươi”
"Nhưng nếu là có duyên phận, chúng ta đã tới với nhau ngay từ khi ta viết lá thư đầu tiên cho ngươi.”
"Mà không phải là trong ba năm dài đằng đẵng."
"Ngươi hiểu không?"
Tề Liệt chỉ đứng đó, không cử động nữa.
"Ta biết, ta luôn cho rằng nàng sẽ luôn bên ta, nhưng đến một ngày nàng biến mất, ta lại không thể chấp nhận được."
"Nhưng mất mát là điều nhất định phải trải qua trong cuộc đời. Khi ta còn ở bên, ngươi đã không trân trọng nó, giờ ta muốn rời đi. Ta đã tìm được người ta yêu."
"Hy vọng Thái tử có thể để ta đi.”
Nói xong những lời này, giọt nước mắt nóng hổi của Tề Liệt rơi xuống mặt ta.
Ta biết hắn không yêu ta.
Hắn chỉ không cam lòng.
"Cút đi!!!"
Tề Liệt đột nhiên đứng dậy, nắm chặt áo bào, toàn thân run rẩy.
Ta ra khỏi giường, quay lại nhìn hắn khi ta bước ra cửa.
"Tề Liệt, ngươi không phải người tốt."
"Nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định là một vị hoàng đế tốt."
15
Đẩy cửa phủ quốc sư, bên trong hoang tàn.
Những bông hoa đào xưa nở rộ nay đang héo úa, tàn lụi.
Trong phòng đèn vẫn sáng nên ta mở cửa đi vào. Mấy thái y ngồi trước bàn thở dài.
Khi thấy ta đi vào, họ đều hoảng sợ và chặn giường lại:
"Tại sao Ngọc cô nương lại ở đây? Ngọc cô nương, hiện tại không tiện cho quốc sư..."
"Cút ngay!"
Ta đẩy họ sang một bên rồi nhìn Bùi Huân trên giường.
Chỉ là đã lâu không gặp, chàng gầy đến lạ thường, chỉ nằm như vậy trên giường, không có lấy một tí sinh khí.
Ta chợt bật khóc, chạy đến bên chàng, cảm thấy chàng vẫn còn thở một chút, cảm thấy nhẹ nhõm.
"Bùi Huân!!"
Ta kêu to chàng một tiếng, đem bức tranh trên bàn dán lên mặt chàng:.
“Mau đứng dậy nhìn cây tre xanh mà bà cô ta vẽ đây!”
Nước mắt rơi vào miệng ta, ta vộii lau chúng đi trong khi nghẹn ngào:
"Nếu chàng không đứng dậy bỏ trốn cùng ta! Ta sẽ bỏ trốn theo người khác! Ta sẽ không lấy chàng!"
"Ngọc cô nương, ngươi không thể như vậy!"
Một số thái ý tiến tới tóm lấy ta.
"Quốc sư hiện tại cần phải nghỉ ngơi!"
Trong lúc xô đẩy, không ai để ý đến hàng mi có chút run rẩy của Bùi Huân.
Bị các thái y kéo lại, ta không thể đến gần Pei Huân, cuối cùng ta bật khóc lớn:
"Đại dối trá, đại dối trá Bùi Huân!"
"Ta không muốn kết hôn với chàng! Ta muốn rời đi! Ta ghét chàng!"
"Ta muốn tìm nương ta! Ta muốn..."
"Nàng……"
Giọng nói yếu ớt này khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Các thái y thậm chí còn quên ngậm miệng, chỉ ngơ ngác nhìn Bùi Huân, người đang hơi mở mắt trên giường.
Ta bỏ qua các thái y mà lao vào chàng, lúc này càng khóc to hơn:
"Ta còn tưởng rằng chàng sắp ch–ế//t, Bùi Huân... Ta còn tưởng rằng chàng sẽ ch-ế/t..."
"Ai đánh... vào mặt nàng?"
Chàng chạm vào mặt ta, bàn tay thường mềm mại của chàng giờ đều là đốt xương.
Ta hướng vào lòng bàn tay chàng mà ngửi:
“Tề Liệt đánh ta, hắn ức hiếp ta…”
"Vậy chúng ta đi tìm hắn báo thù. A Ngọc đừng khóc, a Ngọc ngoan."
Ngay cả trong tình huống này, chàng ấy vẫn mở mắt cười với tôi:
"Bên cạnh đó……"
"T-tre xanh của nàng... thật sự mang đến chút gió hoang..."
Ta trừng mắt nhìn, đánh nhẹ chàng:.
“Tre không phải tre! Lá không phải lá phải không?”
"Phì!"
……
“Ông ơi, mang cho cháu một lồ ng bánh bao hấp.”
Ông nội Lý ngước nhìn nam nhân đẹp trai đeo khăn che mặt trước mặt rồi cười nói.
“Một lồ ng thì nhiều quá thưa ngài. Bánh bao của tôi to lắm, ăn hai cái là no rồi.”
Nam tử mỉm cười bất lực:
“Nương tử ta rất thích ăn, ngay cả một cái lồ ng cũng không quá khó với nàng ấy”.
Ông nội Lý sờ đầu nó, vẫn đặt một cái lồ ng cho nó, lẩm bẩm:
"Đây là tiểu cô nương nhà ai? Ăn giỏi như vậy, chưa từng thấy ai ăn cả lồ ng..."
Cầm lấy túi giấy dầu, nam tử thở dài:
“Nương tử ta là Thương Tuyết, Nhị tiểu thư nhà Thừa tướng.”
"Hiện tại nàng ấy đang ở trong ngõ, bán những con búp bê bằng rơm do nàng ấy đan. Ông nội Lý hãy ghé thăm khi rảnh rỗi."
Ta xin lỗi, Thương Tuyết tiểu thư.
"Búp bê bằng rơm..."
Khi ông nội Lý tỉnh lại, ông lại nhìn về phía lối vào con hẻm, chỉ có hai bóng người đang trôi đi, và một âm thanh mơ hồ phát ra từ họ.
“Hôm nay nàng bán được bao nhiêu?”
"Hôm nay ta đã làm mất một cái."
"Ta đã sử dụng một con búp bê rơm để đổi lấy kẹo táo..."
“Kẹo táo trên que thật ngọt ngào, ta còn để lại cho chàng một cái…”
HOÀN CHÍNH VĂN
[Còn ngoại truyện]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!