TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương thứ mười ba
...
Vật nuôi được đưa tới thì phải phái một nhóm nô lệ đi chăm chúng nó, chăm sóc gia súc gia cầm không phải việc nặng nhọc gì.
Dù sao số lượng cũng ít, mỗi ngày cho chúng ăn ít cỏ, dọn dẹp sạch sẽ "sản phẩm" chúng thải ra.
Vì vậy Trì Yến giao việc cho một đám trẻ con.
Nô lệ trẻ con cũng là nô lệ, tuy tuổi nhỏ nhưng Lãnh chúa trước sẽ không nuôi chúng không công.
Từ lúc biết đi thì chúng đã làm việc.
Cắt cỏ làm thức ăn cho vật nuôi thì giao cho nô lệ trưởng thành.
Tin tốt là đám vật nuôi này không có bệnh, vô cùng khỏe mạnh.
Bây giờ Trì Yến cũng yêu cầu tất cả mọi người kể cả nô lệ lẫn người hầu, không được tiếp tục uống nước sống mà phải đun chín rồi mới uống, bọn người hầu còn dễ nói nhưng nô lệ lại không có điều kiện như vậy.
Họ không có nồi đất cũng không thể nhóm lửa.
Thế nên Trì Yến sai người hầu đun nước đưa cho họ.
Các nô lệ không có dị nghị, không cần ra bờ sông uống nước là chuyện tốt, không chậm trễ công việc.
Hơn nữa bọn họ đã quen nghe theo mệnh lệnh của Lãnh chúa, nên chẳng nghi ngờ gì.
Trì Yến biết lãnh địa này của y không tồi, có núi có nước, đủ khả năng tự cung tự cấp.
Ngoại trừ mùa mưa hay bị sạt lở thì chẳng có gì nguy hiểm, vấn đề đáng ngại duy nhất là nạn châu chấu.
Trước khi đến đây Trì Yến đã biết mấy vị Lãnh chúa trước đều vì nạn châu chấu mà bị đuổi khỏi lãnh địa, biến thành dân thường.
Nhưng Trì Yến không có cách nào để phòng nạn châu chấu, y không làm được thuốc trừ sâu.
Nếu chế được thuốc có thể diệt trừ châu chấu thì với trình độ kỹ thuật như bây giờ, không chừng y còn bị lương thực độc chết.
Trì Yến chưa nghĩ ra biện pháp, chỉ đành chịu được ngày nào hay ngày đó, đợi qua mùa đông rồi tính sau.
Ngoài việc cho người hầu và nô lệ uống nước chín, Trì Yến còn để người hầu mang gia đình đến ở lãnh địa của mình.
Người hầu tuy thuộc sở hữu của y nhưng thân phận cao hơn nô lệ, người thân của họ đa số là dân thường.
Do hoàn cảnh bần cùng, hoặc nhiều con nuôi không nổi nên mới đưa đến cạnh quý tộc.
Trì Yến cho họ đón cha mẹ đến đây thì sau này họ không cần trở về thăm cha mẹ.
Vì suy nghĩ đến an toàn nên Trì Yến chỉ có thể dùng cách này, tóm lại không thể để người hầu về nhà thăm cha mẹ.
Nhưng đón họ tới thì chỗ ở lại thành vấn đề.
Lúc này bọn người hầu đang rất phấn khích, một năm họ chỉ được về nhà vài ngày gặp cha mẹ.
Hơn nữa nhà họ rất nghèo, mỗi năm đều lo lắng chẳng biết năm sau về nhà cha mẹ có còn hay không.
Hầu hết bọn họ đều có anh chị em, nhưng chị em của họ gần như kết hôn hết rồi.
Chỉ khi kết hôn sớm thì trong nhà mới bớt được một miệng ăn.
Các anh em trai thì chỉ có họ là trở thành người hầu của quý tộc, những người khác nếu không phải kiếm sống ở đầu đường, thì cũng ở bến tàu hay nông trường khuân vác.
Nhưng khuân vác không hề dễ làm, một ngày nửa ổ bánh mì đen, vậy mà vô số người trời chưa sáng đã đợi ở bến tàu.
Abel là nam phó đã ở lãnh địa năm năm, cậu là con út trong nhà, hai chị gái đã lấy chồng, cha mẹ ở một ngôi làng nghèo khổ.
Mỗi lần cậu về sẽ đưa hết tiền cho cha mẹ, anh trai của cậu làm việc ở bến tàu, trong một lần sơ suất đã gãy mất một chân.
Thánh viện tiến hành thủy liệu* cho anh cậu, đắp một tấm khăn ướt lên người cho đến khi khăn khô mới thôi.
(Thủy liệu: chữa bệnh bằng nước là một trong những biện pháp của vật lý trị liệu – phục hồi chức năng dưới hình thức sử dụng lực tác động của nước để massage, điều hòa hệ thống tuần hoàn cho mạch máu, thần kinh của cơ thể, tạo cho bệnh nhân cảm giác sảng khoái, rất tốt dành cho các bệnh nhân bị viêm khớp, rối loạn tuần hoàn não, các bệnh viêm thần kinh ngoại biên...)
Nhưng Thánh viện không trị khỏi cho anh cậu, cái chân bị gãy không lành cũng không thể dùng lực, trở thành một người què.
Từ đó về sau trong nhà lại càng khó khăn, hai chị vì lén mang đồ ăn về nhà mà bị anh rể đánh đập dã man.
Cha mẹ và anh trai cũng không ngăn họ về nhà.
Bởi vì nếu hai chị không mang đồ ăn tới thì họ sẽ đói chết.
Không ai để hai ông bà già làm việc, lại càng không mướn một tên què.
Hôm nay người hầu không cần phải làm việc, họ có thể vào thành đón cha mẹ.
Đương nhiên không được ngồi xe ngựa, chỉ có thể đi bộ về nhưng không ai than vãn, được đón cha mẹ đến ở cùng thì có gì để oán giận?
Trên đời này còn có chủ nhân nào khoan dung lương thiện hơn Lãnh chúa của họ sao?
Abel ở trong đoàn người, họ đi một ngày một đêm rốt cuộc cũng vào thành trước khi trời sáng.
Người nhà của bọn người hầu gần như đều sống tại ngôi làng nghèo, nhà Abel ở ngay chỗ này.
Trước cửa có một con mương, nước mương rất hôi, trong đó toàn là "chất thải" của người trong làng, mỗi ngày họ đều phải đối mặt với sự hôi thối.
Abel lưng vác bao vải, gõ cửa nhà mình.
Họ sống ở căn nhà gỗ chật hẹp, khác với nhà đá, nhà gỗ còn dễ hư hơn vì gỗ dễ mục.
Bạn đang đọc bộ truyện Trang Viên Của Mị Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trang Viên Của Mị Ma, truyện Trang Viên Của Mị Ma , đọc truyện Trang Viên Của Mị Ma full , Trang Viên Của Mị Ma full , Trang Viên Của Mị Ma chương mới