TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương thứ tư
...
Tòa "thành" không lớn lắm nhưng người hầu lại rất nhiều, họ đều ngủ ở hành lang.
Hành lang nằm ở phía sau nhà bếp, quanh năm dột mưa, xung quanh toàn là nước.
Phòng của Trì Yến chắc là nơi xa hoa nhất trong thành, có một cái giường, một cái bàn và một cái ghế, trên đất còn trải thêm tấm thảm da thú.
Trên bàn có đặt một lọ hoa bằng thiết, bên trong cắm mấy đóa hoa dại.
Cửa sổ làm bằng gỗ trải qua mưa gió nên đã sắp mục nát, cả phòng thoang thoảng toàn mùi nấm mốc.
Cho dù vậy thì cũng là căn phòng tốt nhất trong thành rồi.
Trì Yến không có cách nào phàn nàn, những người khác còn khổ cực hơn y, thì y dựa vào đâu để phàn nàn.
Hai gã kỵ sĩ cũng được chia phòng, phòng bọn họ có một cái giường và một cái tủ, ngay cả bàn cũng không có.
Nhưng họ cũng không ghét bỏ, chỉ nói khéo với quản gia để ông xếp cho họ căn phòng gần với phòng của Trì Yến.
Phòng Kleist được sắp xếp giống hai gã kỵ sĩ, vì hắn là khách nên dù không có tước vị cũng được xếp đến kế bên phòng Trì Yến.
Buổi tối đầu tiên khi đến nơi này, sau khi tham quan hết tòa thành thì Trì Yến đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi nghe báo cáo về tình hình của lãnh địa.
Quản gia giới thiệu với Trì Yến: "Nô lệ trong lãnh địa đa số là người phương Bắc, mua họ không đắt.
Bây giờ nô lệ rất rẻ, chết rồi cũng không cần đau lòng, ngài yên tâm.
Tuy mùa mưa sắp đến nhưng lương thực năm nay nhiều hơn mấy năm trước, cuối năm có thể đổi được rất nhiều thứ."
Trì Yến hỏi quản gia: "Lương thực của chúng ta nhiều lắm sao?"
Quản gia nghiêm túc đáp: "Đủ cho mọi người trong lãnh địa ăn đến mùa thu hoạch sau."
Trì Yến: "Tôi muốn hỏi cái này, nếu cho bọn họ một ngày ăn hai bữa thì có thể ăn được bao lâu?"
Trong sách ghi nô lệ một ngày chỉ được ăn một bữa, mà một bữa thì bọn họ chắc chắn sẽ không đủ no.
Quản gia kinh ngạc mở to hai mắt: "Bọn họ ăn một bữa là đủ rồi, dạ dày nô lệ rất nhỏ, một ngày chỉ có thể ăn được một ít thôi."
Quản gia đang nghiêm túc đó hả?
Lần này đến lượt Trì Yến kinh ngạc.
Quản gia kiên định nói: "Lãnh chúa trước đây từng thưởng thịt cho một nô lệ, tên nô lệ kia ăn quá nhiều, sau đó chết rồi."
"Nô lệ không thể ăn thịt, cũng không thể ăn quá nhiều thứ, nếu không sẽ chết."
Trì Yến đã hiểu, tuy y đã quên nguyên lý nhưng cũng biết nếu một người bị đói quá lâu, đột nhiên ăn nhiều thì xác thật sẽ chết.
Nhưng chỉ cần khống chế số lượng, từ từ chăm sóc dạ dày cho tốt lại là được.
Vì thế y nói: "Ông chỉ cần nói với tôi, một ngày hai bữa thì có thể kiên trì được đến mùa thu hoạch sau không?"
Quản gia mím môi, nghiêm túc nói: "Có thể, nhưng một bữa chỉ có thể ăn đậu."
Giờ Trì Yến mới biết, phần lớn lương thực trồng được cuối năm phải đổi với thương nhân để lấy những yếu phẩm như hương liệu, vải vóc các thứ, còn dư lại mới là để ăn.
Lãnh chúa trước đây dùng hai phần ba lương thực để đổi mấy thứ gấm vóc lụa là, bút lông ngỗng hay những tấm da dê đắt đỏ gì đó.
Thế nên thức ăn cho nô lệ rất ít.
Trì Yến yên tâm, chỉ cần cuối năm y không đổi mấy thứ xa xỉ thì cho dù mọi người một ngày ăn ba bốn bữa cũng vẫn dư dả.
Trì Yến: "Vậy cho bọn họ ăn một ngày hai bữa đi."
Quản gia còn muốn khuyên nhủ y, nhưng thấy vẻ mặt của Trì Yến, đành nuốt lời vào trong.
Ộng cảm thấy Trì Yến rất quan tâm và nhân từ với bọn nô lệ.
Đối với ông, bọn nô lệ không xứng đáng nhận bất cứ sự nhân từ nào, chỉ là đám súc vật hình dạng con người, không cần quá quan tâm đến bọn chúng.
Có lẽ vì vị Lãnh chúa mới này đến từ Thánh viện chăng?
Quản gia thở dài, nô lệ là bọn được voi đòi tiên.
Nếu không phải cần chúng để trồng trọt, thì một chút cơm ông cũng không muốn cho bọn chúng ăn.
Trì Yến hiếm khi ngủ được một giấc an ổn, tuy rằng luôn có mùi ẩm mốc như ẩn như hiện nhưng vẫn tốt hơn ngủ trên xe ngựa, ít nhất còn có giường đệm rất êm.
Sáng hôm sau, y bị quản gia gọi dậy.
Quản gia đợi y mặc quần áo xong mới hỏi: "My lord, ngài muốn dùng cơm chưa?"
Trì Yến quả thật rất đói, ở trên xe ngựa không có tý khẩu vị nào, đường đi gập ghềnh, thân xe thì lắc lư, y không biết đã nôn bao nhiêu lần nên cũng không dám ăn cái gì, mỗi ngày chỉ uống một ít nước rồi ăn chút bánh mì.
Bánh mì cũng không ngon.
Không ngọt không thơm, vừa khô vừa cứng, y phải uống thêm nước mới nuốt nổi.
Hơn nữa, bánh mì trắng cũng chỉ có y với hai kỵ sĩ được ăn, tên đánh xe khuyên thế nào cũng không chịu ăn mà chỉ ăn bánh mì đen.
Bánh mì đen còn khó ăn hơn, bởi vì làm từ cám nên rất khó nuốt, nhưng tên đánh xe lại ăn rất vui vẻ, gã bảo trước kia mình chỉ ăn cháo nấu bằng các loại đậu, phần lớn là đậu lép, đậu ngon thì không tới lượt người hầu bọn họ ăn.
Trì Yến được quản gia dẫn đến nhà ăn, y một lần nữa cho rằng không nên gọi chỗ này là thành.
Phòng xây bằng đá, không có vật trang trí gì.
Ở đây không có công nghệ kỹ thuật hiện đại nào, có thể dùng đá để dựng lên tòa nhà ba tầng đã khéo léo lắm rồi.
Bàn gỗ chữ nhật bị năm tháng bào mòn, đầy những vết xước và vết ố không thể lau sạch.
Bát đĩa cũng được làm từ thiết.
Quản gia đi gọi hai gã kỵ sĩ và Kleist.
Albert với Carl có lẽ ngủ rất ngon, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Chỉ có Kleist trông có vẻ không có tinh thần lắm, hắn vẫn mặc quần áo của Trì Yến, tay áo với ống quần có hơi ngắn lộ ra cổ tay cùng cổ chân.
Nhưng không làm người khác cảm thấy kỳ quái, ngược lại mang đến một loại mỹ cảm đặc biệt.
Tiếc rằng Abert và Carl không vì bề ngoài của Kleist mà bớt đi địch ý với hắn, bọn họ trừng mắt nhìn Kleist, quái gở hừ một tiếng.
Chắc do ngại có Trì Yến ở đây nên không mở miệng mỉa mai.
Kleist ngồi bên phải Trì Yến, kỵ sĩ ngồi bên trái, còn chỗ đối diện Trì Yến là dành cho Lãnh chúa phu nhân tương lai.
Sau khi đông đủ, nữ hầu bắt đầu dọn bữa sáng lên, tất cả bọn họ đều cúi đầu, thoạt nhìn còn rất trẻ, nhỏ nhất có lẽ chưa tới mười bốn tuổi.
Chắc do không đủ dinh dưỡng nên nhìn qua chỉ giống đứa nhỏ mười tuổi.
Không ngờ sau khi xuyên tới đây, bản thân lại biến thành tên Lãnh chúa độc ác thuê lao động trẻ em.
Lương tâm Trì Yến rất đau.
Bữa sáng đưa lên có mấy miếng bánh mì với bát súp.
Chỉ bánh mì của Trì Yến là bánh mì trắng, ba người còn lại đều là bánh mì đen.
Nhưng họ cũng không tỏ vẻ bất mãn gì.
Trì Yến húp một miếng súp.
Sau đó mặt mày dữ tợn nuốt xuống.
Quản gia còn đứng một bên nói: "Súp là món sở trường của đầu bếp, Lãnh chúa trước đây cũng rất thích."
Trì Yến: "...!Vậy à?"
Còn không ngon bằng món canh cải y nấu nữa.
Có mùi là lạ giống mùi của hương liệu gì đó, không thể nói được là thơm hay thúi, lúc uống vào miệng thì rất kì quái.
Đã thế còn mặn chát.
Hơn nữa Trì Yến không thích nổi mấy món súp Âu.
Albert với Carl lại khen không dứt miệng: "Ở Thánh thành cũng chẳng có được mấy đầu bếp giỏi có tay nghề mà không tiếc bỏ vào nhiều hương liệu như vậy đâu!"
Quản gia vui vẻ đáp: "Các thương nhân thường hay đưa hương liệu tới đây."
Thương nhân sẽ mang tới những nô lệ không bán được, sau khi bọn họ mua còn tặng thêm hương liệu nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Trang Viên Của Mị Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trang Viên Của Mị Ma, truyện Trang Viên Của Mị Ma , đọc truyện Trang Viên Của Mị Ma full , Trang Viên Của Mị Ma full , Trang Viên Của Mị Ma chương mới