Chương 7. Có mùi mờ ám
Nửa ngày sau.
Thánh thành Pattertheon.
Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Nisir đã kịp thời tìm được một mục sư đủ sức mạnh để cứu lấy sinh mạng của Fried khi anh ta đang lạc trôi giữa lằn ranh của sự sống và c·ái c·hết.
Thực tế, đây cũng không hoàn toàn là chuyện may mắn gì. Nơi đây vốn là Thánh Thành, là một trong những vùng đất linh thiêng nhất thế giới, vì vậy việc tìm kiếm một mục sự sở hữu khả năng chữa lành vượt trội thật ra cũng không quá khó khăn. Bên cạnh giường bệnh, sau một lúc kiểm tra thật kĩ tình trạng của Fried, vị mục sư già đứng dậy nói với Nisir: "Bạn đồng hành của con tạm thời đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Tuy nhiên, thánh thuật của ta không có tác dụng bù lại lượng máu đã mất, thế nên vị này có lẽ sẽ không thể ngồi dậy được trong một khoảng thời gian tương đối dài"
"Tạ ơn Ngài, tôi không biết phải cảm ơn Ngài như thế nào nữa..."
Vị mục sư già lắc đầu: "Đừng nghĩ đến chuyện trả tiền cho ta, con trai. Làm như thế thật sự chẳng khác nào đang báng bổ đức tin của ta đối với Chúa. Nhớ cho kĩ, ta chỉ đang làm chuyện mà Chúa nhất định sẽ làm mà thôi”
Gặp vị mục sư già nói như vậy, Nisir cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc lấy ra vài quả táo được bảo quản trong túi: "Chí ít, tôi mong Ngài hãy nhận món quà nhỏ này. Đây là táo đến từ quê hương tôi, rất ngọt và mọng nước, Ngài nhất định sẽ thích nó cho mà xem”
"Ồ, vậy cảm ơn con. Ta xin phép đi trước nhé, nếu bạn con có vấn đề gì phát sinh thì cứ việc đến nhà thờ tìm ta. Thật ra thì so với anh chàng này, ta càng lo lắng cho con hơn đó cậu trai trẻ"
nạn
Vị một sư già mỉm cười hiền hậu nhận lấy túi táo, vỗ nhẹ lên vai Nisir rồi đẩy cửa rời đi.
Sau khi xong chuyện, Nisir ngồi phệt xuống ghế, trút xuống một hơi thật dài: "May là mình đã cẩn thận dùng phép bảo quản lên đống thức ăn đó... Nếu không thì thật không biết phải làm gì để đền ơn người ta. Mình không muốn mắc nợ tông đồ của Chúa trên chính mảnh đất thiêng này đâu”
Cảm thấy Fried đã thực sự an toàn, Nisir bắt đầu nghĩ đến chuyện đi tìm cô nàng quý tộc Elise, đối tượng chính mà anh cần phải bảo vệ.
Nghĩ vậy, Nisir liền rời khỏi phòng trọ đi tìm tung tích của Elise trước khi lại có chuyện không may nào đó xảy ra.
Cái người đó phế vật lắm, chắc chẳng biết cách điều khiển một con ngựa đâu... Có khi đã sớm bị ngựa đá cho lộn mấy vòng luôn ấy chứ.
Nisir đã nghĩ như vậy cho đến khi bước ra cổng thành.
Tại đó, Nisir nhìn thấy Elise tay dắt con ngựa, tay khác cho đám lính gác xem tín vật xác minh thân phận. Nhìn thấy đám lính gác trọn tròn mắt rồi cúi đầu cung kính với Elise, trong lòng Nisir bắt đầu có dự cảm không lành.
Bằng giác quan thứ sáu được vận hành bởi cừu hận, Elise nhanh chóng xác định được vị trí của Nisir rồi nở một nụ cười cực kì đáng sợ.
Nisir: "..."
Sủi gấp.
Vận dụng sức mạnh của Áo Choàng Ảo Ảnh, thân thể của Nisir nhanh chóng biến mất khỏi con phố. Bất quá Elise đã quá hiểu Nisir nên cũng biết rõ chiếc áo choàng đó có thể làm được gì... Thế là cô ấy bỏ ngựa chạy thẳng tới, tung một cước đạp thẳng vào mạn sườn Nisir dù cho cậu ta vẫn luôn ở trong trạng thái tàng hình.
Bị tấn công trực diện, công năng tàng hình của chiếc áo choàng liền bị vô hiệu hoá. Còn Nisir thì lăn mấy vòng trên phố nhưng vẫn tỉnh bơ trêu chọc Elise: "Không bị ngựa đá cho gãy khúc xương nào đấy chứ?"
Elise nghe vậy, nụ cười trên miệng càng trở nên tà ác hơn: "Khốn nạn, tôi phải dạy cho tên vô lại như anh một bài học!"
Bịch~ bịch~ bịch~
Nói thì nói cho ngầu vậy thôi chứ Elise cũng chỉ đá Nisir thêm vài cái cho bõ tức, bởi vì cô ấy biết rất rõ cái tên vô lại này đã làm những gì để bảo vệ mình.
Dù vậy, cái chết của ba người phụ nữ kia vẫn khiến Elise cảm thấy vô cùng ám ảnh.
"Fried sao rồi?"
"Ổn, anh ấy đang nằm nghỉ ngơi ở nhà trọ ngay phía trước. À phải rồi, tôi hi vọng. tiền thưởng cho nhiệm vụ hộ tống sẽ được tăng thêm, tôi đã phải làm quá nhiều so với những gì nhiệm vụ yêu cầu rồi”
"..."
Dường như nhận ra mình bị những người xung quanh dòm ngó sau khi đánh Nisir, Elise nhanh chóng bỏ đi nhằm để bảo toàn hình tượng.
Còn Nisir thì gãi gãi đầu, đành phải thay cô ấy dắt ngựa vào trong thành...
Nisir cũng không muốn đâu, nhưng chưa được nhận thù lao nên anh không thể bỏ đi được. Tiền đấy, mồ hôi công sức cả đấy! Sau khi đã đầu tư biết bao nhiêu thứ như vậy, anh đâu thể chỉ vì chút bất mãn mà bỏ đi được chứ?
Quay trở lại căn phòng trọ quen thuộc, Nisir liền nhìn thấy Elise đang ngồi bên cạnh Fried với vẻ mặt trông vừa nhẹ nhõm lại vừa lo lắng.
"Fried không sao đâu, chỉ cần bồi bổ lại là sẽ khoẻ ngay thôi. May cho cô nơi cô đến là Thánh Thành đấy, nếu là nơi khác thì chết chắc rồi"
Đúng thế, nếu là Thánh Thành, Nisir có thể chắc chắn rằng sẽ không có một tên sát thủ nào dám hành động lỗ mãng ám sát Elise ngay bên trong khuôn viên thánh địa.
Càng quan trọng hơn là nơi đây mục sư sở hữu thánh thuật nhiều như nấm mùa mưa, vậy nên việc muốn giết chết ai đó thật sự là khó như lên trời vậy.
"Cảm ơn"
Rốt cục, Elise cũng có thể nói ra những gì mình cần nói: "Tối đến tôi muốn có một buổi nói chuyện riêng với anh, Nisir. Còn bây giờ, tôi phải đến Thánh Đường Ánh Sáng làm chút công việc tôi cần phải làm"
"Hiểu rồi, vậy bao giờ cô sẽ trả thù lao cho tôi?”
"Cái đó còn tùy vào thái độ của anh"
Elise thè lưỡi, sau đó đẩy cửa ra ngoài kèm theo lời khuyên sặc mùi công kích: "Còn nữa, đánh nhau cả đêm xong giờ người ngợm anh thúi lắm đấy, đi tắm đi cho tôi nhờ. Vả lại anh cũng cần phải bổ sung nhiều thứ lắm đó, kẻo người ta lại tưởng anh sắp chết giống như Fried"
Nisir: "..."
Nói mớ nhớ, Nisir hoàn toàn không để ý rằng mình cũng đang bị thương không ít.
Bảo sao vị mục sư kia lại lo lắng cho mình...
"Thôi thì cứ tắm rửa trước rồi tính sau đi"
...
Tắm rửa xong xuôi, Nisir diện cho mình một bộ thường phục rồi mang số trang bị đã hư hỏng đi sửa chữa, cũng như tranh thủ bổ sung lại các nhu yếu phẩm cần thiết đã bị tiêu hao trong suốt cuộc hành trình vừa rồi.
Thánh Thành là một thành phố sầm uất nhộn nhịp đến mức không tưởng tượng nổi, làm một kẻ nhà quê như Nisir khi bước ra đường đã phải cảm thấy đôi phần choáng váng.
Là vùng đất được thần linh ban phước, thiên nhiên cây cỏ nơi đây phát triển một cách vô cùng mãnh liệt và đẹp đẽ. Bầu không khí thì trong lành và sạch sẽ, đôi khi còn pha lẫn thêm mùi thơm của những tiệm hoa bên đường. Khu chợ thì bày bán đủ mọi mặt hàng trên đời, khiến cho khung cảnh này dù rộn rã đến mấy cũng đủ để giúp Nisir được thư giãn.
Với sự phồn hoa và sung túc đến như thế, không khó để Nisir tìm được một tiệm rèn với thợ chính là một người lùn.
"Ồ, một gương mặt xa lạ đấy chứ, cậu đến đây có việc gì?"
"Tôi muốn sửa vài món trang bị”
Nói rồi Nisir liền mang giáp nhẹ, găng tay, kiếm, dao ngắn và nhiều thứ khác ra cho thợ rèn người lùn kiểm tra.
"Hỏng nặng như vậy, việc sửa chữa lại có khi còn tốn tiền hơn cả mua cái mới đấy, cậu nhóc" Người thợ rèn tặc lưỡi: "Cậu đi đánh rồng hay gì mà tan tác dữ vậy?"
Nisir tái mặt, thở dài: "Cũng gần như là thế"
Người thợ rèn trưng ra bộ mặt kì lạ nhưng cũng không hỏi nhiều: "Thế lựa chọn của cậu là gì?"
"Sửa giúp tôi chiếc áo giáp và găng tay đi. Còn lại tôi sẽ mua cái mới” Nisir gãi gãi đầu: "Hai món đó khá quan trọng với tôi nên tôi không thể vứt bỏ chúng như những thứ khác được”
"Hiểu. Hôm sau sẽ xong. Còn vũ khí thì cậu qua bên kia chọn đi”
Nói đến đây, người thợ rèn liền mang giáp nhẹ và găng tay của Nisir vào trong nhà để sắp xếp thời gian biểu tiên hành sửa chữa. Còn Nisir ở bên ngoài cũng tự nhiên lựa chọn những trang bị mà mình muốn.
Một lúc sau, khi quay trở ra tiếp tục trông tiệm, người thợ rèn nhìn thấy Nisir đang tự tiện sử dụng đá mài để chải chuốt một thanh kiếm: "Cậu tự nhiên như ở nhà luôn nhỉ? Cậu nhóc"
"Tôi khá ưng ý độ nặng của thanh này nhưng phần lưỡi nó dài quá, tôi muốn mài nó ngắn lại một chút cho vừa tay”
"Cứ tự nhiên. Chỉ cần trả đủ tiền là được” Người thọ rèn chống cằm, khẽ thở dài.
Hai bên im lặng được một lúc thì người thợ rèn cảm thấy chán quá, trong vô thức lên tiếng bắt chuyện: "Cậu có vẻ còn trẻ quá nhỉ? Mới vào nghề sao? Cấp bậc như thế nào rồi?"
Nisir tạm thời dừng lại, đưa tấm thẻ thám hiểm của mình ra cho người thợ rèn xem thử khiến ông ta trừng to mắt: "Cấp vàng?! Mà lại còn được cấp phép thám hiểm lưu động cơ á?"
Hệ thống cấp bậc của Hiệp Hội Thám Hiểm được xếp lần lượt từ thấp đến cao, gồm: Sứ - Thủy Tỉnh - Hắc Thạch - Lưu Ly - Lục Bảo - Hổ Phách - Đồng - Bạc - Vàng - Bạch Kim - Kim Cương - Huyền Thoại. Mỗi cấp bậc đều tượng trưng cho thực lực, kinh nghiệm và cả trí tuệ của Nhà Thám Hiểm, được theo dõi sát sao bởi các thành viên quản trị thuộc mỗi chỉ nhánh Hội Thám Hiểm ở các thành phố được đặt trụ sở.
Đặc biệt là tính từ cấp Đồng trở đi, mỗi lần thực hiện kiểm tra thăng cấp thì một giám sát viên nào đó sẽ âm thẩm theo dõi quá trình mà Nhà Thám Hiểm đó thực hiện nhiệm vụ. Càng oái oăm hơn là bài kiểm tra sẽ không được thông báo trước mà được tiên hành trong bí mật!
Điều này khiến cho thứ bậc mà Nhà Thám Hiểm sở hữu từ cấp Đồng trở đi không chỉ phụ thuộc vào thực lực, kinh nghiệm, trí tuệ... Mà còn có cả yếu tố đạo đức, hay thậm chí là còn nhiều hơn thế nữa!
Đó là lí do vì sao người thợ rèn không thể hiểu nổi chàng trai trẻ này bằng cách nào
đạt tới đẳng cấp Vàng sớm đến như vậy...
Trong khi những người khác dù có mất cả đời cũng khó mà đạt tới được nó.
"Cậu mua chuộc giám sát viên à?" Người thợ rèn hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: "Đã đạt tới đẳng cấp đó thì còn dùng mấy trang bị hàng rởm như thế này làm gì? Mua hẳn thanh kiếm Mythril về mà dùng đi?"
Nisir bật cười: "Làm gì có ai vác cả núi tiền mua kiếm Mythril về chỉ để chém Orc hay Goblin vớ vẩn cơ chứ? Những thứ mà tôi đối mặt không có kinh khủng tới mức độ đó đâu, ông chú"
"...Tôi vẫn không hiểu tại sao một tên trông có vẻ gà mờ như cậu lại được thăng cấp Vàng. Nhất định là có cơ cấu rồi, không lí nào chuyện đó đơn giản như vậy được"
Nisir: "...Thành thật mà nói bản thân tôi cũng không biết"
Cạch~
"Xong rồi! Món này bao nhiêu vậy ông chú?"
"Một đồng bạc"
"Đắt thế? Liệu chú có thể rũ lòng thương...”
"Không mua thì cút”
"...Cháu mua thưa bác"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!