TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Hiickan
Ngữ khí của người đần ông rất bình tĩnh nhưng lại có chút nguy hiểm, làm người khác dâng lên một nỗi sợ hãi.
Nguyễn Thanh nghe được giọng nói đấy, da đầu tê dại, trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Trời cao luôn không chiếu cố cậu, không ngờ lại gặp tình huống này
May mắn lúc đi cầu thang Nguyễn Thanh đã thả tóc xuống, trở thành bộ dáng âm trầm ban đầu.
Nhát gan lại sợ hãi tiếp xúc với người khác.
"Nói chuyện.
" Giọng nói Giang Tứ Niên lớn vài phần.
Nguyễn Thanh rũ mắt nhìn tay nắm cửa, tự hỏi nhanh chóng mở cửa đi vào lại nhanh chóng đóng cửa liệu có tính khả thi hay không?
Chỉ là! ! Không có tính khả thi.
Bởi vì hành động đó có thể chọc giận Giang Tứ Niên giết cậu nhưng rất nhỏ, nhưng điều đó có thể xảy ra.
Thấy Nguyễn Thanh trầm mặc không nói gì, Giang Tứ Niên không còn kiên nhẫn trực tiếp bắt lấy cánh tay Nguyễn Thanh, xoay người cậu về phía mình, đè lên cánh cửa
"A! Như thế nào? Đi ra ngoài một chuyến liền bị điếc? Tôi nói em có nghe không! ! ?"
Ngữ khí Giang Tứ Niên trào phúng liền im bặt khi nhìn thấy vết thương trên cổ của thiếu niên, đôi mắt liền âm trầm
Hơn nữa trạng thái thiếu niên có chút không tốt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi mỏng mơ hồ thấy vết thương, từ góc độ đó rõ rang tự mình cắn.
Đại khái bởi vì hắn vừa thô lỗ, động vào vết thương trên cổ thiếu niên, máu nhanh chóng thấm đẫm băng gạc.
Miệng vết thương này tuyệt đối không nhỏ.
Thiếu niên tựa hồ bị dọa tới rồi, mở to hai mắt nhìn người trước mắt, một cử động nhỏ cũng không dám.
Giang Tứ Niên sắc mặt tức khắc âm trầm xuống , tình huống này cùng Cố Chiếu Tây nói với hắn hoàn toàn khác nhau, thiếu niên rõ ràng không phải theo như lời hắn nói chạy trốn, mà là gặp phải nguy hiểm.
Giang Tứ Niên hít sâu một hơi áp xuống lửa giận bị lừa gạt, động tác nhẹ nhàng mở băng gạc thiếu niên ra.
Băng gạc bị mở ra, lộ ra cổ thiếu niên, miệng vết thương dữ tợn kéo dài, làn da thiếu niên đại khái lâu rồi không thấy ánh mặt trời mang bệnh trạng mỹ cảm đối lập với miệng vết thương thoạt nhìn thập phần đáng sợ.
Mà lúc này miệng vết thương lại chảy máu, theo cổ chảy xuống, tựa như một đóa mạn châu châu sa hoa ( hoa bỉ ngạn ) diễm lệ.
Giang Tứ Niên rất rõ ràng, nếu vết thương trên cổ thiếu niên dùng lực một chút nữa!
"Ai làm?" Giang Tứ Niên buông lỏng thiếu niên, ngữ khí lại một lần mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này có chút khác biệt, vừa mới dường như sự tức giận nhẫn nại, tựa như sự yên bình trước bão táp.
Nguyễn Thanh rũ đầu, thân thể run nhè nhẹ, tựa hồ bị Giang Tứ Niên dọa tới rồi, thanh âm có vài phần run rẩy: "Tôi! tôi không biết, trời quá tối, có người cầm dao, rất cao, hắn ăn mặc áo sơ mi.
"
Khán giả phòng phát song lúc đầu nghe không cảm thấy gì, kết quả càng nghe càng không thấy thích hợp.
【??? 】
【 tôi nghe Khanh Khanh nói lời này như thế nào cảm giác có chút không thích hợp? Như thế nào nghe ra người đàn ông không biết tốt xấu làm thương cậu ấy? 】
【 +1, tôi nói thẳng, tôi cũng cảm thấy không quá thích hợp, nếu không phải tối hôm qua theo dỗi, tôi cũng cho người đàn ông đó làm.
】
【 cậu ấy không phải là! ! Cố ý đi? 】
【 các ngươi đừng nói bậy, Khanh Khanh chẳng lẽ nói không đúng sao!? Lời cậu ấy nói đều là thật được không! Khanh Khanh chỉ bị dọa thôi! 】
Giang Tứ Niên nhìn thiếu niên sợ hãi đến run rẩy, không có hỏi lại, trực tiếp kéo thiếu niên hướng tới thang máy: "Tôi đưa em đi bệnh viện.
"
Giang Tứ Niên động tác ôn nhu, tựa hồ sợ chạm đến vết thương trên cổ Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh không có giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo Giang Tứ Niên.
Dọc theo đường đi sắc mặt Giang Tứ Niên đen tối không rõ như đang kìm nén cảm xúc nào đó, khiến người ta sởn tóc gáy.
Nguyễn Thanh không có nói gì, chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.
Xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Trước khi xuống xe, Giang Tứ Niên đưa cho Nguyễn Thanh một cái khẩu trang: " Đeo lên đi "
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đeo lên.
Giang Tứ Niên tựa hồ có quen biết người trong bệnh viện, không đăng ký xếp hàng gì đó, trực tiếp mang Nguyễn Thanh lên tầng 3 vào một văn phòng.
Văn phòng sắp xếp thập phần xa hoa, lúc này không có những người khác ở.
Giang Tứ Niên để Nguyễn Thanh ngồi ở trên sô pha, lấy ra điện thoại di động gọi, điện thoại vang lên vài tiếng sau đó mới có người nghe.
Giang Tứ Niên ngữ khí không tính là tốt: "Cậu đang ở đâu?"
Không biết đối diện nói gì, Giang Tứ Niên không kiên nhẫn mở miệng: "Tôi ở đang ở văn phòng cậu, mau đến đây.
"
Nói xong Giang Tứ Niên liền cúp điện thoại.
Người đầu bên kia tới rất nhanh, thân mặc một chiếu áo blouse trắng, đại khái do chạy vội tới, bộ dáng thở hổn hển, trên cổ còn đeo ống nghe bệnh.
Rõ ràng là một vị bác sĩ.
Do tuổi còn trẻ, là một bác sĩ diện mạo thanh tú, đẹp trai.
Bác sĩ đi đến bên cạnh Giang Tứ Niên, thanh âm ôn nhu: "Làm sao vậy? Cậu sinh bệnh sao?"
Giang Tứ Niên nâng cằm, chỉ Nguyễn Thanh: "Cho hắn nhìn cổ xem.
"
Bởi vì Nguyễn Thanh ngồi ở bên trong, bị Giang Tứ Niên che chắn, bác sĩ lúc này mới chú ý tới bên cạnh Giang Tứ Niên còn có người.
Hắn đi đến trước mặt Nguyễn Thanh ngồi xổm xuống, chuyên chú nhìn vào cổ Nguyễn Thanh, đại khái là làm bác sĩ sớm đã tập mãi thành quen, cũng không cảm xúc gì khác thường.
Bác sĩ nhìn kỹ sau đó vươn tay dường như muốn kiểm tra một chút.
Bạn đang đọc bộ truyện Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn, truyện Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn , đọc truyện Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn full , Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn full , Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn chương mới