Sống ở một nơi không quen thuộc, hai người ngược lại không muốn ở một khách sạn tiện nghi, nhưng cuối cùng khách sạn như vậy có an toàn hay không an toàn thì không ai biết được, vì vậy sau khi hai anh em thượng lương xong thì quyết định ở nơi đắt một chút, dẫu sao an toàn là quan trọng nhất. Có lẽ là do nhiều ngày ngồi xe vất vả, buổi tối vừa tắm nước nóng, lên giường một cái là Hà Hạ ngủ luôn, ngày hôm sau tỉnh dậy mặt trời đã sáng choang, cô vội vàng bò dậy rửa mặt, chờ cô rửa mặt thay quần áo sạch sẽ xong, Hà Hoằng Nghĩa lập tức tới gõ cửa. Sau khi ăn sáng xong hai anh em bắt một cái xe ba bánh đang mời chào khách đến nhà máy may quốc doanh nơi Tăng Văn Việt nhậm chức. Nhà máy may của Tăng Văn Việt đặt trụ sở nằm ở rìa một quận của thành phố Đông Quản, bây giờ cũng coi như là một thị trấn ở vùng ngoại ô, nơi này bốn bề toàn là núi, phong cảnh tươi đẹp, cũng không phải là thị trấn lớn mà người đến người đi, phần lớn đều là công nhân mặc quần áo lao động màu xanh da trời, Hà Hạ và Hà Hoằng Nghĩa đi theo đằng sau công nhân tới nhà máy may. Đây là lần đầu tiên Hà Hoằng Nghĩa đi xa khỏi nhà như vậy, thị trấn ở quê của bọn họ cũng có nhà máy, thế nhưng nhà máy nhỏ đó cũng không được khí thế như nhà máy này, Hà Hoằng Nghĩa bỗng nhiên có chút khiếp đảm.
Nhà máy may này chỉ là một phân xưởng, nhưng lại chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, nhà máy cũng được xây dựng hết sức khí thế. Lúc này chính là thời gian nghỉ trưa kết thúc, các công nhân lần lượt trở lại đi làm. Hai khuôn mặt mới lạ là Hà Hạ và Hà Hoằng Nghĩa làm mọi người khi đi ngang qua bên người bọn họ đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía bọn họ. Một tiếng chuông reo lên, nhà máy lớn như vậy liền trở nên an tĩnh. Dầu gì Hà Hạ cũng đã từng trải qua hai đời người, đã từng nhìn thấy bao nhiêu bộ mặt thành phố, đi đến phòng bảo vệ, cười chào hỏi với ông chú bảo vệ ở bên trong: “Chú à, xin hỏi là hôm nay Tăng Văn Việt có đi làm không?” Ông chú bảo vệ là một người rất nghiêm túc, nghe thấy Hà Hạ nói vậy, chú ấy quan sát từ trên xuống dưới Hà Hạ một lần: “Cô là gì của cậu ấy? Tìm cậu ấy có chuyện gì?” “Cháu là vợ ở dưới quê của anh ấy, đây là chứng minh thân phận của chúng cháu.” Những năm tám mươi khi đi ra ngoài chứng minh thân phận đã không còn rườm rà như những năm trước nữa rồi. Hà Hạ đưa chứng minh kết hôn mà cô, Hà Hoằng Nghĩa và cha cô đã đi lên trấn trên để làm cho cô và Tăng Văn Việt ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!