Đã rơi cả nước mắt rồi, Bành Văn Huệ cảm thấy chuyện này cũng không nhỏ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, hôm nay con đã đi đâu? Có phải có người bắt nạt con không?” Hà Hạ mở miệng ra định mang toàn bộ sự việc nói cho Bành Văn Huệ nghe, nhưng cô phải nói thế nào đây, chẳng lẽ cô phải dùng cái giấc mơ chắp vá lung tung này để nói sao? Nói ra liệu Bành Văn Huệ có tin cô không? Kiếp trước Hà Hạ sống đến chín mươi tuổi, đã sớm không còn là một đứa trẻ nữa, những lý do cô tự tìm ra đến bản thân mình cũng không tin thì làm sao có thể thuyết phục người khác đây? Hà Hạ lau khô nước mắt và lắc lắc đầu nói: “Hôm nay con đến huyện thành, không ai bắt nạt con, chỉ là trên đường về con nghe thấy người ta đang dị nghị về con nên trong lòng con cảm thấy khó chịu.” Nghe thấy câu này, Bành Văn Huệ mới thở phào, bà đưa ngón trỏ chỉ vào đầu Hà Hạ một cái: “Con đấy, làm mẹ bị dọa chết khiếp, người ta thích nói gì thì cứ mặc kệ, con đừng nghe là được rồi, cái miệng nằm ở chỗ của họ, mình có thể khâu cái miệng của họ lại sao?” “Trên đời có ai không nói xấu người khác, có ai mà không bị người ta nói xấu? Họ càng nói thì con càng phải sống tốt hơn, đạp họ xuống dưới đất, như thế họ sẽ không dám nói con nữa. Được rồi, con mau đi rửa mặt, sắp sửa ăn cơm rồi đấy, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn mít ướt thế.” Bành Văn Huệ nói xong liền vội vã đi ra ngoài. Hà Hạ ngồi trên ghế sô pha một lúc, đợi tâm trạng bình phục trở lại mới đi ra ngoài.
Rửa mặt xong đi vào nhà, Quan Quỳnh Anh đã dọn thức ăn lên bàn rồi. Tối nay thức ăn Bành Văn Huệ nấu không phong phú lắm, đều là những món ăn thường ngày của gia đình thôi, món đưa rượu chuẩn bị cho ba ông cháu ông cụ Hà chỉ có một đĩa đậu tương chiên thơm. Có đậu tương đưa rượu ba ông cháu cũng không chê, ăn một miếng đậu tương rồi lại uống một ngụm rượu gạo, thơm ngon vô cùng. Rượu của nhà họ uống là lương thực vừa thu hoạch năm ngoái được ông cụ Hà dùng gạo nếp lâu năm ủ thành, thông qua nhiều lần lọc thì mặc dù rượu không trong veo bằng loại rượu trắng bán bên ngoài nhưng rượu vẫn rất nồng thắm. Uống vào trong miệng thì mùi vị cũng không khác loại mua ở bên ngoài là bao. Hà Hạ thấy họ uống rất sảng khoái cũng muốn thử một chút. Ông cụ Hà rót cho Hà Hạ một ly: “Cái rượu này đa phần người trong thôn chúng ta đều biết ủ, nhưng chỉ có rượu nhà chúng ta ủ là thơm ngon nhất thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!