TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại đã trôi qua một tiếng, số người còn lại trong phòng huấn luyện là mười tám người.
Theo cái nhìn của Ran, một số người có thể trụ lâu hơn lại vì tìm không đúng cách mà buộc phải ra sớm.
Một số người nhìn có vẻ không thể trụ lâu như vậy lại vẫn đang không ngừng cố gắng, khiến người ta nhìn vào cũng phải tán thường.
Đào tạo chính là biến không thể thành có thể, bức phá giới hạn của một người.
Những ai có thể nhìn rõ được điểm này thì đều là người thông minh, sau này sẽ làm nên chuyện lớn, càng không dễ chết.
Dù bạn có khác người, bạn vẫn là người, bạn cũng sẽ chết bằng một cách nào đó.
Bạn cũng chỉ hơn người bình thường chút nào đó thôi, chứ chẳng bất tử.
Cái khác biệt giữa thiên tài và người thường chỉ có thể nhìn ở trong sinh tử thôi.
Rất nhiều người ở đây còn chưa nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm sau này, Ran cũng không nhắc nhở.
Thời gian còn nhiều lắm.
"Hiện tại các bạn có thể về trước, không cần đợi những người khác."
Ran nói với những người bên dưới.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào những màn hình còn lại trước mặt.
Bởi vì trừ hắn ra thì không còn ai thấy nữa, đám người cũng không muốn ngồi đây đợi, đều lục đục rời đi.
Nữa tiếng sau, màn hình trước mặt Ran chỉ còn ba cái.
Lại thêm nữa tiếng, ba bóng người xuất hiện cùng lúc trên sân.
Ba người ba trạng thái khác nhau, nhưng không có khác biệt là sắc mặt đều tái.
Ricard ôm ngực gục trên sàn.
Lagan toàn thân bốc cháy, một lúc sau mới tắt.
May mắn lửa này không dốt cháy bộ đồ của hắn.
Nếu không...
Hạ Nhiên hai tay chống xuống sàn, mặt trắng đến đáng sợ.
Ran gật gù nhìn ba người.
"Đều trở về đi."
Hắn nói một tiếng rồi rời đi trước.
Ba người nhìn nhau, thấy trên sân chẳng có ai cũng là hiểu rồi.
"Anh không sao chứ?"
Lagan thấy Ricard cứ ôm ngực thì hỏi.
"Anh thử bị tảng đá kia đập vào người thử đi."
Ricard ngồi bệch trên sàn, phong độ vẫn ngời ngời, khác xa Lagan đầu tóc bù xù, như người rừng.
"Nhiên, em sao rồi?"
Ricard nhìn Hạ Nhiên không ngừng thở hồng hộc thì đứng dậy đi đến đỡ cô.
"Em...!Không sao...!Mệt quá thôi."
Cô thật sự là mệt, gắng gượng không nổi nữa mới ngã xuống, cuối cùng xuất hiện ở bên ngoài.
Trước đó cô còn đang ra sức chén nát mấy cái tảng đá lớn.
Vấn đề của cô là thể lực yếu.
Vậy còn Ricard?
Anh là không cẩn thận...!Thất sách.
Nên trừ ngực đau chút thôi chứ sắc mặt vẫn bình thường.
Cái anh không ngờ là ba người lại cùng lúc ra ngoài.
Lại cũng chỉ còn ba người họ.
"Đi thôi, đi thay đồ."
Ricard xốc Hạ Nhiên lên, đỡ cô đi vào phòng thay đồ.
Chân cô đã nhũn ra rồi, cánh tay cũng không nâng nổi, chỉ có thể để mặc cho anh nâng đi.
Lagan vất vả lắm mới đi đến phòng thay đồ lại nghe một đoạn đối thoại thế này.
"Không cần tôi giúp em à?"
"Anh im đi..."
"Tôi không ngại, thật đó!"
"..."
"..."
Lagan triệt để hiểu được tâm trạng của Hạ Nhiên.
Mà hắn hơi không hiểu làm sao Hạ Nhiên đỡ được thế công không ngừng của người đàn ông như Ricard.
Hắn lắc đầu, không quan tâm nữa.
Hạ Nhiên ngã trên sàn xấu hổ trừng cánh cửa phòng đã đóng, giống như có thể trừng đến người đàn ông đứng bên ngoài kia vậy.
Cô vốn đã chịu không nổi ánh mắt như muốn bốc trần cô ra của người đàn ông này rồi, giờ cũng chịu không nổi độ lưu manh của anh nữa.
Nghĩ đến trước đó mình vừa mới lợi dụng anh chọc tức Emily, lòng cô lại chùng xuống.
Người đàn ông này...!Cô phải làm sao đây...!
"Nhiên?"
"Em ra liền."
Hạ Nhiên chậm chậm thay bộ quần áo mặc như không mặc đối với người đàn ông kia ra, lại thay đồ của mình vào.
Cũng chừng vài phút sau cô mới mở cửa đi ra ngoài.
Nghỉ ngơi một chút, cô đã có thể đứng dậy đi được rồi, nên cô không để cho anh dìu mình nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?, truyện Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy? , đọc truyện Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy? full , Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy? full , Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy? chương mới