Có điều, cũng may một người thị vệ trong đoàn phản ứng rất nhanh. Vào thời điểm lúc roi muốn đánh xuống người Yến Kỳ Hiên. Thị vệ kia một phát bắt được chiếc roi đang đánh tới. Ôn Uyển nhìn chiếc roi kia, thấy Tư Ngọc còn không buông tay, đi tới, dùng sức kéo một phát. Tư Ngọc không nghĩ tới cái tên đen thui này vậy mà lại to gan lớn mật như thế. Nhất thời không có đứng vững. Từ trên xe ngựa ngã xuống. Nha hoàn bên cạnh tất cả đều sợ ngây người, vội vàng đỡ người lên. Lại thấy trên trán và cánh tay đều bị mài rách da, chảy máu rồi.Yến Kỳ Hiên thấy không ổn, nắm chặt tay Ôn Uyển một cái nói: “Một lát nữa không được rời khỏi ta. Thân phận nàng so với ngươi cao hơn, ngươi mà rời khỏi ta. Những người đó nhất định sẽ tìm ngươi trút giận. Ngươi phải chịu thiệt là chuyện không thay đổi được rồi. Chuyện lần trước đã là giáo huấn rồi, lần này chúng ta mang theo nhiều người, không sợ bọn họ. Ngươi yên tâm đi. Thiệt thòi lần này ta nhất định sẽ không để cho ngươi ăn không đâu. Khoản nợ này, ta sẽ tính với nàng thật rõ ràng.” Yến Kỳ Hiên lần này học được sự tinh ranh rồi, Phất Khê không thích hợp trộn lẫn vào trong chuyện của bọn họ. Nếu không, gặp xui xẻo nhất định là Phất Khê thôi. Đã có giáo huấn lần trước, hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy lại phát sinh. Một lần kia. Cũng đã khiến hắn sợ hãi, hắn sẽ không cho phép lại tái diễn lần nữa.Tư Ngọc được người đỡ dậy. Lúc này đầu tóc rối bời, tất cả y phục đều là bụi bặm, trên người còn có vết thương, thậm chí ngay cả mặt cũng nóng bỏng đau rát. Nhìn Ôn Uyển đứng ở một bên giận dữ nói: “Kéo tên không biết sống chết này ra ngoài cho ta. Thuần thế tử, ngươi thân là người nối nghiệp Tông Lệnh, chẳng lẽ muốn che chở người khi người của mình [ý là người trong hoàng tộc].”Yến Kỳ Hiên nghe lời này, cười lạnh nói: “Ít dùng những lời nói rỗng tuếch đó ra dọa ta đi. Là do ngươi động thủ trước, nếu không phải có Phất Khê, roi này đã quất lên trên người ta rồi. Ngươi cho rằng lúc Phụ Vương biết bắt đầy của chuyện này. Ngươi sẽ có quả ngon gì để ăn chứ.”Tư Ngọc thấy hắn đổi trắng thay đen, tức giận đến mức cả người run lên. Đang tức giận, đã nhìn thấy ca ca của nàng cưỡi ngựa đi qua. Tư Ngọc thấy ca ca nàng. Cảm giác như là cứu tinh tới rồi.Nào biết đầu rằng, Yến Kỳ Ca lại không hỏi bất cứ cái gì. Mặc dù thấy bộ dáng không xong lúc này của nàng. Nhưng trước tiên vẫn khiển trách nàng một trận, quay đầu nói xin lỗi với Kỳ Hiên.Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, nói cũng không nói một câu nào, đã lôi kéo Ôn Uyển đi. Lúc đầu Ôn Uyển nhìn ánh mắt Tư Ngọc Quận chúa bị Yến Kỳ Ca khiển trách, có vẻ tổn thương. Bây giờ nhìn lại lại như một loại rắn độc nhìn về phía mình. Nghĩ lại lần trước xung đột với nàng, dường như, cũng là không có lý do gì. Trong lòng hiện lên sự khó hiểu.“Ca ca, muội nhìn không vừa mắt, người nọ lớn lên xấu xí như vậy, dựa vào cái gì mà nổi danh cùng ca ca chứ. Ca ca, không được, muội tuyệt đối không cho phép. Ca ca, muội là vì muốn tốt cho huynh. Tại sao huynh lại phải đối xử với muội như vậy.” Lời này của Tư Ngọc truyền đến, Ôn Uyển thật sự không nhịn được quay đầu lại nhìn. Vừa lúc nhìn thấy Tư Ngọc Quận chúa kia hướng về phía Yến Kỳ Ca, bên trong đáy mắt có nóng bỏng.Ôn Uyển vội vàng quay đầu lại, trong lòng nói thầm, thì ra là như vậy a. Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, đã bị Yến Kỳ Hiên kéo lên xe ngựa. Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng Ôn Uyển như có điều suy nghĩ, cho rằng Ôn Uyển đang lo lắng: “Phất Khê, ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi, nếu ai dám bắt nạt ngươi, ta nhất định không tha cho hắn.”Ôn Uyển nghe thấy lời hắn nói, cười đến mức vô cùng rực rỡ, nhẹ nhàng nói biết rồi. Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, trong lòng vô cùng vui mừng.Thuần Vương gia biết được tin tức, biết được cái kẻ điên trong Nam An Vương phủ kia, đánh nhi tử của hắn một roi. Vội vàng trở về, thấy nhi tử hắn yên lành, không chịu chút tổn thương nào. Hỏi nguyên nhân. Biết là do cao thủ tùy thân Ôn Uyển mang theo ngăn cản được. Bằng không, một roi này tuyệt đối tránh không thoát được. Mặc dù không đánh trúng nhi tử của hắn, nhưng mà Thuần Vương ngay sau đó vẫn nổi gân xanh. Cái nha đầu điên này, thật đúng là ăn tim gấu gan báo mà, lại dám quất nhi tử của hắn. Thật không ngờ lại dám khinh thường Thuần Vương phủ bọn họ, Thuần Vương phủ, lúc nào lại bị người khác ức hiếp tới cửa rồi đây. Trong kinh thành, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh chửi nhi tử của hắn. Lúc này nếu như hắn nuốt cục tức này xuống, vậy sau này hắn cũng không thể lăn lộn ở trong kinh thành này nữa. Vậy thì cái chức Tông Lệnh này, hắn cũng đừng làm nữa đi.Nam An Quận Vương mang theo Nam An Thế tử, dẫn Tư Ngọc Quận chúa tới cửa nói xin lỗi, bị Thuần Vương đuổi đi ra ngoài. Lúc này hắn nói cũng không thèm nói lời nào, chỉ trực tiếp ra tay, trực tiếp chèn ép thế lực của Nam Nam Quận Vương phủ ở kinh thành. Còn có sản nghiệp các nơi, khiến cho Nam An Quận Vương sứt đầu mẻ trán.Nhưng mà Thuần Vương căn bản là mặc kệ, dù sao ngụm ác khí này hắn nhất định phải xả. Hắn chỉ có một dòng độc đinh như vậy, phải làm ọi người đều biết, con của hắn, không ai được đụng vào. Cho dù là tôn thất quý tộc, cũng giống như vậy. Con của hắn, đều không được phép đụng.Vào ngày hôm sau, Nam An Quận Vương đưa nữ nhi của hắn đến am ni cô tư quá [suy nghĩ xám hối]. Lúc nào tự kiểm điểm mình được, rồi mới trở về, nếu không thì vĩnh viễn không cần trở lại. Tư Ngọc khóc đến mức lật trời cũng không có tác dụng, ngay cả Vương Phi cầu tình cũng bị khiển trách một trận. Nhưng mà Thuần Vương cũng không có bỏ qua, tiếp tục chèn ép.Ôn Uyển nghe được bên ngoài ồn ào náo nhiệt, mỗi ngày đều nghe bát quái. Cảm thấy cũng khá tốt. Không nghĩ tới, Thuần Vương thoạt nhìn rất từ ái, khi chân chính nổi giận, thì cũng rất kinh khủng đấy!Cuối cùng ồn ào đến mức Nam An Quận Vương thực sự là chịu không nổi, không có biện pháp gì. Cầu Hạo Thân Vương làm người trung gian, trịnh trọng nói lời xin lỗi. Dù sao Hạo Thân Vương có vai vế ở trong đó, để ông làm người trung gian, Thuần Vương cũng phải cho ba phần mặt mũi. Còn nữa, Yến Kỳ Hiên cũng không có bị đánh. Nhìn Thuần Vương làm điệu bộ cũng đủ rồi, cũng liền buông tay cho Hạo Tthân Vương chút mặt mũi này.Ôn Uyển được một bộ chén ngọc chạm trổ hoa Phù Dung, nhìn thấy rất tốt. Đặt ở trong phòng ngủ. Sau khi chuyện này lắng lại, Ôn Uyển lại có một cái nhận thức mới về Thuần Vương. Từ nơi này, nàng đã học được không ít chuyện. Trong những năm tháng sau này, Ôn Uyển vẫn luôn vô cùng cảm kích Thuần Vương. Bởi vì một năm này, những thứ nàng học được, khiến cho nàng hưởng thụ một đời. Hạo Thân Vương nhìn Nam An Thế tử trước mắt nói: “Từ chuyện lần này, ngươi học được cái gì?”Nam An Thế tử không nói lời nào.Hạo thân vương cười nói: “Có phải trong lòng còn không phục hay không. Hạ mặt mũi của các ngươi, chèn ép Nam An Quận Vương phủ các ngươi như vậy, mà các ngươi còn phải cúi đầu đi nhận sai?”Nam An Thế tử mặc dù biết chuyện này lỗi là ở Tư Ngọc, nhưng mà Thuần Vương cũng hơi quá mức “Ông chú, cháu thật là không rõ, tại sao vậy? Cho dù ông ấy là Tông Lệnh, nhưng mà ông ấy công khai chèn ép Vương phủ chúng cháu như vậy. Nếu như Tử Ngọc quất Yến Kỳ Hiên, thì cháu cũng chịu thiệt đi, nhưng mà Yến Kỳ Hiên cũng không thiếu một sợi tóc nào, tại sao bọn họ còn không thuận theo không buông tha như vậy.”Hạo Thân Vương cười nói: “Cháu phải biết tại sao chứ. Trở về suy nghĩ thật kỹ đi, đừng đi ngã rẽ. Nam An Vương phủ, tương lai còn phải dựa vào cháu!” Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, đoán chừng Nam An Quận Vương phủ, cũng là không sai biệt lắm vẫn uổng phí nhiều thời gian tinh lực mình bỏ ra như vậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!