Mã Nhược Anh ngước đầu lên, cô liếc người đàn ông một cái rồi trả lời:
- Anh nói không liên quan thì không liên quan à? Vậy tôi nói có liên quan thì nó cũng liên quan phải không? Đừng có áp đặt cho tôi bằng cách nói của anh nữa.
Dứt lời, Mã Nhược Anh đứng dậy, cầm khay bông băng dính đầy máu đổ vào sọt rác, sau đó lấy hộp kim khâu trên bàn đến.
Cô mang găng tay y tế vào, rồi cẩn thận cầm kim lên, xỏ chỉ qua một cách khéo léo. Mã Nhược Anh vươn tay còn lại về phía trước vạch áo sơ mi của Stefan ra, cô kéo ghế ngồi sát đến chỗ anh, cúi đầu lên tiếng:
- Anh không biết vết thương mới khâu xong không được vận động mạnh sao? Tôi chỉ vừa mới làm nó cách đây vài phút, vậy mà anh lại khiến nó bục chỉ ra rồi, muốn vết thương của mình lâu lành hơn nữa hả?
Stefan thở hắt ra một hơi, lạnh nhạt đáp:
- Mặc kệ nó, dù sao tôi cũng không cảm nhận được.
Câu nói này làm Mã Nhược Anh nhíu mày nhìn lên, nhưng cô không trả lời lại. Quay người cầm lấy kéo trên khay dụng cụ, Mã Nhược Anh cắt từng đường chỉ trên ngực người đàn ông ra.
Sau khi rút hết chỉ cũ, cô bắt đầu khâu đường may mới vào. Suốt cả quá trình, Mã Nhược Anh không hề lên tiếng, Stefan cũng thuận theo không nói gì. Đến lúc gần kết thúc, cô mới bất ngờ hỏi:
- Tại sao anh lại đối xử với bản thân mình như vậy? Anh không cảm nhận được nỗi đau nhưng thân thể anh vẫn cảm nhận được mà, cứ liên tục bị thương nhưng không chịu chữa trị, anh không thấy anh đã quá tàn nhẫn với chính mình rồi sao?
Dừng một chút, Mã Nhược Anh mím môi, cô chớp mắt 2 cái rồi ngước mặt lên nhìn người đàn ông, nói:
- Hãy chữa trị đi! Căn bệnh của anh…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!