Âu Dương Vô Thần ngồi im trên ghế, anh nhìn cô gái đang nằm trên giường, đầu cô quấn một dải băng màu trắng, thấm le lói một ít vết máu nhòe.
Gương mặt cô gái nhợt nhạt, đôi môi khô ráp, tổng thể trông vô cùng yếu ớt.
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng người đàn ông như siết lại, trái tim đau đớn như bị ai đó bóp chặt, nặng nề khó thở.
Lúc này, một bóng người từ bên ngoài tiến vào. Kỳ Ân đứng đằng sau Âu Dương Vô Thần, cúi đầu lên tiếng:
- Cậu chủ, Bạc phu nhân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hiện tại đang chuyển về phòng hồi sức, nhưng mà đứa bé trong bụng bà ta... thì không giữ được.
Người đàn ông nghe nói, chớp ánh mắt lạnh lẽo, hỏi:
- Tôi không quan tâm Bạc Tuyết Cơ sống hay chết. Cô có điều tra được gì hay không?
Kỳ Ân mím môi, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn trọng đáp:
- Trước mắt vẫn chưa tìm ra nguyên nhân Nhị tiểu thư ngã xuống cầu thang là do đâu, thưa cậu chủ. Âu Dương gia không gắn camera ở khu vực đại sảnh nên dù chúng tôi đã xâm nhập vào hệ thống an ninh cũng không tìm hiểu được gì. Thêm nữa, vào khoảng thời gian đó, không có bất kì người hầu nào có mặt chứng kiến vụ việc, ngoại trừ Tam tiểu thư Âu Dương Hạ Mạt.......
"Rắc rắc" - Một tiếng động kì lạ phát ra cắt ngang lời nói của người phụ nữ. Kỳ Ân cắn môi nhìn bàn tay của Âu Dương Vô Thần siết chặt đến mức nổi đầy gân tay, âm thầm sợ hãi.
Cô cúi đầu, hốt hoảng lên tiếng:
- Tôi xin lỗi, thưa cậu chủ.
Khắp người Âu Dương Vô Thần tỏa ra khí tức âm u đáng sợ, anh gằn giọng:
- Nội trong hôm nay, không cần biết các người dùng cách nào, nhất định phải điều tra cho ra chuyện này cho tôi, rõ chưa?
Kỳ Ân hạ tầm mắt xuống thấp, đáp:
- Dạ rõ, cậu chủ.
Vừa dứt lời, cô liền ngước đầu nhìn lên, từ bên tai có tiếng tín hiệu kêu nhỏ, Kỳ Ân nhìn lại người đàn ông, nói: