Âu Dương Vô Thần từ phía sau tiến lên, anh nhìn Vivian, nhàn nhạt hỏi:
- Đến lúc nào vậy?
Vivian nhướn mày, đáp:
- Ngày hôm qua, tôi nhận được yêu cầu đặc biệt từ hội nên đến nhận vụ này.
Âu Dương Vô Thần nghe xong, nhíu mày hỏi tiếp:
- Cô giải quyết chuyện của mình xong chưa mà nhận lời?
Vivian nghiêng đầu, bật cười trả lời:
- Này Phelan, cậu với Selina tâm linh tương thông sao? Toàn hỏi cùng một câu vậy?
Dừng một chút, cô lắc đầu đáp:
- Chuyện của tôi có chút khó khăn, tạm thời chưa xong, nhưng lần này là đích thân cô ta yêu cầu tôi tham gia, nên mới phải đến, không từ chối được.
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt có chút suy nghĩ, qua tầm vài giây, anh hất cằm về phía Mã Nhược Anh đang đi, nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Cậu ta sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Vivian vung tay, nhún vai trả lời:
- Tôi không biết, Selina khó chịu như vậy từ hôm qua rồi. Nhưng hình như là có liên quan đến Stefan, lúc nãy khi cậu ta tới đây hai người đã nhìn nhau một lúc, và tia lửa đã xẹt ra, may mà hai người đó ở cùng nhau không lâu, chứ nếu không, cháy cả cái khách sạn này rồi.
Âu Dương Thiên Thiên phía sau nghe thấy: "...."
Nữ hoàng, cô cũng không cần phóng đại vậy đâu. Nếu một ánh mắt có thể tạo ra lửa thì chắc cô đã đốt cháy tên Âu Dương Vô Thần này lâu rồi.
Người đàn ông không hề hay biết suy nghĩ của cô gái phía sau, chỉ đáp:
- Vậy sao.
Vivian gật gật, rồi cô hạ giọng, hơi nghiêng đầu về phía Âu Dương Vô Thần, nói:
- Vậy cho nên, tôi khuyên cậu, thời điểm này.... tốt nhất là đừng động vào cô ấy.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Í.... lúc nãy cô có chọc chị ấy không nhỉ? Chào thôi mà... chắc….. không tính đâu ha....
"...."
Vẫn sợ quá T.T
Sợ bị ánh mắt chị ấy xẹt tia lửa đốt chết T.T
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!