Cuộc họp kết thúc ngay sau đó vài phút, đám người chia nhau trở về phòng, nét mặt của họ đều rất nặng nề, mang đầy tâm sự.
Âu Dương Vô Thần đi ra khỏi thang máy, anh quẹt thẻ rồi mở cửa phòng đi vào trong.
Âu Dương Thiên Thiên đang ngồi trên giường, chăm chú sắp xếp đồ, cô lấy áo của người đàn ông ra xếp vào một chồng, rồi sau đó mới đến đồ của mình.
Nghe tiếng mở cửa, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng quay đầu lại, thế nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì người đàn ông đã đi tới, vươn tay ra ôm chầm lấy cô.
Chớp chớp ánh mắt ngạc nhiên, cô lên tiếng hỏi:
- Âu Dương Vô Thần, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?
Người đàn ông siết chặt vòng tay, không trả lời lại câu hỏi của cô, mà nói:
- Tôi sẽ làm được, em tin tôi chứ?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, không biết Âu Dương Vô Thần đang nói gì, cô đảo mắt một lượt rồi đáp:
- Tin. Anh rất tài giỏi mà, chuyện gì cũng sẽ giải quyết được thôi.
Người đàn ông nghe cô nói, lần này không trả lời lại, anh nhắm mắt, thở dài một hơi nặng nề.
Thấy tâm trạng Âu Dương Vô Thần dường như không tốt, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không hỏi gì nữa. Cô đưa tay lên cao, ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rộng lớn.
"...."
Hay rồi, đi một chút về là tâm trạng xấu ngay, bây giờ cô còn phải an ủi anh ta nữa.
Âu Dương Thiên Thiên, lúc trước sao cô có thể yêu người đàn ông tính khí bất thường như thế này chứ? Sáng nắng chiều mưa, đêm tối thì nổi bão, thật chẳng biết đâu mà lần.
Hai người ôm nhau tầm một phút, rồi chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, hỏi:
- Là ai vậy?
- Thiên Thiên, tôi là Nhược Anh! - Người phụ nữ đứng bên ngoài, nói vọng vào.