Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ trước câu nói của Elena, cô chớp chớp mắt, có chút không nói thành lời.
"...."
Cảm ơn? Cô đang nghe lầm sao? Nó từ miệng của Elena phát ra hả?
Có thật không vậy? Cảm giác tai mình bị hư rồi. Không tin nổi là cô ấy lại nói cảm ơn với cô.
Nhìn Âu Dương Thiên Thiên ngơ ngác, Elena thở dài, giải thích thêm:
- Vì cô đã cứu Phelan.
Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy quá kì diệu, nhưng cô vẫn gật đầu đáp:
- À, chuyện đó thì... nên làm mà. Dù sao... Âu Dương Vô Thần cũng là anh trai tôi.
Elena nhếch môi, nói:
- Anh trai nuôi thôi mà, dù có là anh trai ruột cũng không có mấy người truyền máu đến bất chấp tính mạng như vậy.
"...."
Lời châm chọc của Elena khiến Âu Dương Thiên Thiên á khẩu, cô há miệng, nhưng rất lâu không thể trả lời.
- Ừm... cũng không hẳn là bất chấp tính mạng, tôi chỉ.... - Lời giải thích ngập ngừng khiến Elena càng buồn cười hơn, nhưng cô ta vẫn nghe, dù ánh mắt có chút chế giễu.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, vội chuyển chủ đề:
- Nhưng mà nhiệm vụ của các người sao rồi? Tại sao lại chỉ có cô và Âu Dương Vô Thần quay về, còn bị thương nặng như vậy? Những người khác đâu?
Vivian, Mã Nhược Anh, Stefan và Andrew, cô không thấy ai cả, chuyện gì đã xảy ra với họ?
Elena chớp ánh mắt bình tĩnh, nhàn nhạt đáp:
- Nhiệm vụ chưa hoàn thành, nên chưa về được, tôi đưa Phelan về trước, là vì anh ấy bị thương quá nặng.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô cau mày, cảm thấy có chút sai sai, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.
Elena nói tới đó cũng không thêm bất cứ lời nào liên quan đến nhiệm vụ nữa. Cô ta nhìn Âu Dương Vô Thần, trong lòng thầm nghĩ.
Bây giờ.... chỉ có thể biết trông cậy vào Thời gia thôi. Hi vọng, ván bài này sẽ lật được kèo.
Âu Dương Thiên Thiên thấy nét mặt Elena tâm trạng, dường như không muốn nói sự thật với cô, cô cũng không muốn ép, vậy nên không cố hỏi sâu vào.