Kỳ Ân vừa nghĩ đến điều đó, chân tay cô đều run rẩy, mặt mũi sợ đến mức trắng bệch.
Không thể nào, sao có thể là nhà thờ Siena chứ? Tại sao bọn cô lại ở nơi này được chứ? Đám Mafia đó nguy hiểm như thế nào, cậu chủ và nhóm của ngài ấy chính là ví dụ rõ ràng nhất, bọn cô ở đây, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Đám sát thủ đó.... à không.... người đó.... đúng là muốn dồn Âu Dương Thiên Thiên vào chỗ chết rồi.
Elsa đang nói chuyện với Âu Dương Thiên Thiên, cô chợt liếc nhìn Kỳ Ân, nhíu mày hỏi:
- Kỳ Ân, chị sao vậy? Sắc mặt kém quá.
Kỳ Ân đảo mắt, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, trả lời:
- Tôi... tôi không sao.
Âu Dương Thiên Thiên nghe giọng Kỳ Ân lạc hẳn đi, cô nghi hoặc nhìn sang, đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng động vang lên.
Cả ba người đều giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh đó, nhưng chỉ thấy một màu tối đen.
Lòng Kỳ Ân "lộp bộp" một tiếng, cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức nắm lấy tay của Âu Dương Thiên Thiên và Elsa, quay đầu bỏ chạy.
- A, gì vậy!
Không kịp phòng bị trước hành động của Kỳ Ân, Elsa kêu lên một tiếng, nhưng rồi cả hai cô gái đều bị kéo đi, thậm chí Âu Dương Thiên Thiên còn bất ngờ đến mức chiếc đèn pin trên tay cô rơi xuống đất.
Cả ba người chạy như bay ra khỏi căn phòng, không gian nhanh chóng trở lại với sự yên ắng tối đen, duy nhất chỉ thấp thoáng một ánh sáng nhỏ nằm dưới đất.
Một lúc sau, có tiếng bước chân đi tới, dừng lại ngay trước chiếc đèn pin, vài giây tiếp theo, ánh sáng của nó cũng tắt ngúm....