- Em tưởng anh đã cho cô ấy kì nghỉ dài hạn, không phải sao?
Âu Dương Vô Thần ung dung thưởng thức đồ ăn mà mình nấu ra, thuận miệng trả lời:
- Đúng là anh đã cho Kỳ Ân một kì nghỉ dài hạn, nhưng là tự cô ta muốn trở về, anh có thể làm gì ư? Hơn nữa, sớm làm việc cũng không phải không tốt. Dù sao so với chuyện để Kỳ Ân ở một mình, thì quay lại đây làm việc vẫn tốt hơn, chí ít có thể giao tiếp với nhiều người, có thể khiến cô ta... bớt cảm thấy trống vắng.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô bặm môi, gật đầu nói:
- Cũng đúng.
Cô chỉ mong như lời mà anh nói, Kỳ Ân ở chung với nhiều người... có thể phần nào đó vơi đi nỗi cô đơn trong lòng....
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô không nói gì nữa, tiếp tục cúi xuống dùng bữa ăn của mình.
Lúc này, Mã Nhược Anh vừa từ bên ngoài đi vào, thấy hai người ngồi trên bàn ăn, liền tiến tới, gọi:
- Thiên Thiên, Vô Thần!
Âu Dương Thiên Thiên nghe gọi, ngay lập tức ngước đầu lên, đáp:
- Chị Nhược Anh.
Người phụ nữ nhìn thấy gương mặt cô đã tươi tắn hơn hẳn, mỉm cười hỏi:
- Hôm nay trông em rất có tinh thần, vết thương thế nào rồi? Còn đau không?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, thành thật đáp:
- Không ạ, chỉ thỉnh thoảng vận động mạnh sẽ hơi nhức một chút thôi, còn lại thì khá bình thường.
"Khục..... khục" - Lời Âu Dương Thiên Thiên vừa dứt, đột nhiên người đàn ông phía trước cô bị sặc, đưa tay lên miệng ho liên tục không dứt.
Điều này khiến hai cô gái chú ý đến, đặc biệt là Âu Dương Thiên Thiên ngây thơ, đưa ly nước ở bên cạnh mình cho Âu Dương Vô Thần, cau mày hỏi:
- Anh làm sao vậy? Ăn cháo mà cũng sặc ư?
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!