TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đứng ở sau lưng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cứng người đến thẳng tắp, bàn tay nắm lấy cánh tay của đối phương vô ý dùng sức.
Bởi vì cảm xúc khẩn trương, tin tức tố của cậu muốn phát ra, lại bị miếng dán ngăn cách chống đỡ, sau gáy phi thường nóng.
Vương Nhất Bác bình tĩnh đánh giá dã thú bốn phía, thanh âm thực trầm ổn: "Là bị mùi hương của linh thực hấp dẫn tới.
"
Tiêu Chiến lo lắng thanh âm trò chuyện quá lớn sẽ kinh động tới dã thú, nên cậu dựa sát vào vai Vương Nhất Bác nói nhỏ: "Hay là thu linh thực lại?"
Sau vai của Vương Nhất Bác bị thổi khí, trong nháy mắt cảm thấy hơi nóng ướt, cảm xúc tê dại theo cánh tay thẳng tới lòng bàn tay, bả vai hắn khẽ nhúc nhích.
"Không, nếu mùi hương biến mất, lực chú ý của đám dã thú này sẽ lập tức chuyển dời sang trên người chúng ta.
"
Bọn họ mặc quần áo nguỵ trang màu xanh lục có hiệu quả rất tốt, nhưng linh thực đang ở bên cạnh bọn họ.
Hiện tại lực chú ý của đám dã thú đều ở trên người linh thực, nếu linh thực đột nhiên biến mất, dám dã thú kia sẽ đánh hơi được bọn họ.
Vương Nhất Bác rất nhanh đưa ra quyết định: "Mười giây sau, tôi sẽ thả áp lực ra hướng bốn phía, cậu nhân cơ hội thu hồi linh thực, chúng ta nhanh chúng đi đến nơi khác.
"
Tiêu Chiến khẽ ừ một tiếng, ngón tay vuốt vuốt nhâcn không gian, nhìn chằm chằm linh thực đếm thời gian.
Thực mau, Vương Nhất Bác mở miệng: "Hành động.
"
Dứt lời, trong nháy mắt hai tay của Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện rất nhiều viên cầu màu đen giống như trân châu, bước chân của hắn khẽ nhúc nhích, hai tay trước sau huy động, vẽ một vòng tròn xung quanh người
Viên cầu trên tay trong quá trình bị ném ra rơi xuống bốn phía
Thoáng chốc, bốn phía bốc lên luồng khói đặc màu trắng, Tiêu Chiến nhanh chóng đem linh thực thu hồi vào nhẫn không gian.
Xung quanh tràn ngập tiếng gào rít cùng tiếng bước chân hỗn loạn, Vương Nhất Bác ngưng thần nghe xong, lấy ra khẩu trang mang lên cho Tiêu Chiến, sau đó tha cậu tiếp tục chạy về hướng nam.
Trong chốc lát, hai người liền đi tới nơi có sương mù dày đặc hơn, dã thú đây đã sớm di chuyển đến chỗ của hai người trước đó nên có lẽ khá an toàn.
Xung quanh là một mảnh trắng xoá, trừ bỏ đối phương cái gì cũng không nhìn thấy.
Loại trạng thái này giằng co không đến nửa phút, bọn họ đi xuyên qua sương mù, tầm nhìn khôi phục.
Chung quanh một mảnh hỗn độn, lá cây cùng cỏ cây thấp bé rụng đầy trên mặt đất, giống như vừa mới có thú triều đi qua.
Tiêu Chiến kéo khẩu trang xuống, mắt nhìn bốn phía, thấy ở phía xa còn có động vật nhỏ chạy đi: "Nếu lấy linh thực ra sẽ hấp dẫn dã thú, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nếu chúng tới thì lại chạy thôi.
"
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, thần sắc hắn bình tĩnh như thường, một chút khẩn trương cũng không có.
Caauj tò mò, là tâm thái ổn hay là bởi vì biểu tình có gì đó bất thường?
"Anh không sợ hãi sao?"
"Không cần sợ, chúng ta mang theo cũng đủ trang bị, tùy thời sẽ có người tiếp ứng, rất an toàn.
"
"May mà có anh đi cùng, tôi đã nghĩ quá đơn giản.
"
"Tôi không đi cùng cậu cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ, kế hoạch của cậu rất tinh tế.
"
Sau khi xem qua kế hoạch hắn liền biết, thiếu niên hoàn toàn có thể làm tốt chuyện này, chỉ là cần rất nhiều tiền mua vật tư.
Hai người tiếp tục hướng nam đi, đi nửa giờ liền sẽ đem linh thực lấy ra ít nhất năm phút, mỗi lần phụ cận dã thú đều sẽ theo mùi hương mà đến.
Ngay từ đầu Tiêu Chiến vô cùng khẩn trương, vài lần qua đi, cậu cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sắc trời dần tối, hai người tìm một chỗ đất trônns cách nguồn nước không xa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vương Nhất Bác lấy ra hai cái lều đơn màu xanh lục, lều trại này đã trải qua đặc thù xử lý, chống ẩm, chống côn trùng.
Lúc Vương Nhất Bác dựng lều trại, Tiêu Chiến muốn hỗ trợ, bị hắn ngăn lại: "Cậu chuẩn bị đồ ăn đi.
"
Vì thế Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh, trước mặt bày ra hai lớn một nhỏ ba cái hộp tự nấu, một bên chờ cơm chín, một bên nhìn Vương Nhất Bác bận bịu.
Tốc độ của Vương Nhất Bác rất nhanh, hiển nhiên đối với việc dựng lều trại rất có hiểu biết, không đến một lát liền dựng xong, cơm cũng vừa chín tới.
Tiêu Chiến đem hai hộp lớn phân cho Vương Nhất Bác: "Đủ không?"
Cậu đã sớm phát hiện, sức ăn của đối phương so với cậu lớn hơn nhiều, phân lượng này là cậu ấn phân lượng cơm trưa của hắn mà chuẩn bị.
Vương Nhất Bác tiếp nhận: "Đủ.
Hắn đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, tầm mắt đảo qua hộp nhỏ trong tay cậu: "Đồ ăn rất nhiều, cậu có thể ăn nhiều một chút, không cần tiết kiệm.
"
"Vậy là đủ rồi.
"
"Cậu thực gầy, không cần ăn kiêng.
"
"Tôi chỉ ăn như vậy là no rồi, không phải vì giảm béo đâu.
"
"Vậy là tốt rồi, tôi không hiểu Omega vì sao luôn muốn giảm béo.
"
"Tôi cũng không hiểu, có thể là để gió thổi qua là bay không cần đi, đỡ tốn sức.
"
"Thật biết cách nói chuyện.
"
Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên ý cười, khóe miệng cũng không ý thức cong lên.
Thấy vậy, bàn tay cầm đũa của Tiêu Chiến bỗng chốc dùng sức, khắc chế tầm mắt nhìn về phía hộp cơm, đem đồ ăn cùng cơm trộn với nhau, cậu cảm thấy biểu hiện của Vương Nhất Bác khi cười rất tự nhiên, lại lo lắng bởi vì mình nhìn nên Vương Nhất Bác sẽ ý thức được bản thân hắn đang cười, thế nên cậu nói sang chuyện khác đánh lạc hướng.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu, truyện Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu , đọc truyện Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu full , Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu full , Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu chương mới