TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương 100
Ý chí của người đứng ở vị trí cao từ năm này qua năm nọ đã trở nên sắt đá. Không ai có thời gian để bận tâm đến biểu cảm của Mạch An Ngôn, chỉ có Diệp Khai là nhìn hắn một cái rất nhẹ nhàng, nếu như thật sự để tâm quan sát kỹ thì cũng chỉ là thấy đường cong đuôi mắt cậu hơi rủ xuống mà thôi.
Những người trong ngành giải trí cái gì cũng thiếu, duy chỉ không thiếu da mặt. Mạch An Ngôn kiên trì nói đùa thêm vài câu xã giao rồi cố chấp đưa cho Diệp Khai danh thiếp một lần nữa: "Nếu đã vậy thì Diệp tiên sinh cũng coi như là đứng trong vòng giải trí được một nửa rồi. Nếu như ngày nào đó cậu đổi ý, xin hãy nhớ đến tôi đầu tiên nhé," Hắn liếc nhìn Diệp Cẩn, mặc dù trong mắt vừa sợ vừa giận, nhưng vẫn nhún vai pha trò, che miệng nói: "Con đường của công ty Diệp tổng không phù hợp với cậu."
Hắn vừa đi, bầu không khí liền căng thẳng trở lại. Bên cạnh sân khấu có mấy nhân viên đeo thẻ tên muốn nói lại thôi. Diệp Cẩn đưa mặt nhìn về phía đó, lập tức có người chạy đến ghé tai cô nói nhỏ vài câu. Có lẽ là nhắc cô đừng bỏ lỡ thảm đỏ dạ tiệc.
Diệp Cẩn gật đầu, nhưng cũng không di chuyển.
Nhân viên lùi lại, cuối cùng cô hỏi với âm lượng nhỏ mà chỉ ba người có thể nghe thấy: "Bắt đầu từ khi nào?"
Bàn tay buông thõng bên người bị đối phương bình tĩnh giữ lại, trước khi Trần Hựu Hàm lên tiếng thì đã bị Diệp Khai ngăn cản.
Diệp Khai bình tĩnh nói: "Cần phải báo cáo với chị sao?"
Huyệt Thái Dương Diệp Cẩn giật giật. Trong khoảnh khắc choáng váng, cô nhớ đến cách phối đồ với chiếc khăn lụa và áo phông trắng này của cậu.
Em trai cô luôn nói cô là "Chặt đẹp cả con đường Tư Nguyên", nhưng trên thực tế, người thực sự đẹp nhất trong nhà họ Diệp chính là cậu. Khi đó, cậu đứng dưới ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy của sân khấu kịch, bức tường bọc nhung đỏ giống như những cánh hoa hồng nở rộ xếp tầng, dùng hết tất cả sự ấm áp và tráng lệ để tô điểm cho nét trắng duy nhất đó là cậu.
Không phải là cô không nhìn thấy cái bóng kề sát nhau của họ trong bóng tối, gần như là đang hôn -- chỉ là gần như mà thôi, bởi vì cho dù cô có thấy tận mắt, thì cô cũng sẽ cảm thấy đó là một sai lầm do sự lệch lạc thị giác.
Thứ khiến cô thực sự nổi lên lòng nghi ngờ, đó chính là chiếc khăn lụa kia. Em trai cô có gương mặt đẹp làm vốn, ngày thường đều mặc theo phong cách cơ bản đơn giản nhất, chẳng thể nào đi bận tâm đến việc kết hợp phụ kiện trang sức -- huống chi là đứng trước mặt người thân thiết như Trần Hựu Hàm.
Diệp Cẩn nhanh chóng dứt ra khỏi ký ức, bởi vì chợt bừng tỉnh mà ánh mắt nhu hòa lại trở nên sắc bén một lần nữa. Cô nhìn Diệp Khai đầy ẩn ý, không đầu không đuôi mà cười, nói: "Chị hiểu rồi."
Sau đó cô duỗi tay về phía Trần Hựu Hàm: "Tôi không ngờ cậu sẽ nuốt lời hoàn toàn đến thế."
Bàn tay cô mảnh mai tinh tế, duỗi thẳng tắp, nhìn có vẻ lạnh lẽo dưới tác động của khí lạnh trong phòng.
Trần Hựu Hàm không nắm chặt, chỉ là hờ hững bắt tay: "Xin lỗi cậu."
Nhân viên công tác lại ra vẻ thúc giục lần nữa, Diệp Cẩn hít một hơi thật sâu rồi quay người rời đi.
Giày cao gót khẽ bước trên thảm, bước chân và tốc độ của cô vẫn như trước, lưng duỗi thẳng, ngón tay nắm lấy túi siết chặt. Nhân viên phụ trách tiếp đón cô một mực chào hỏi, thấy Diệp Cẩn buông vẻ sắc bén mà cười với mình liền gật đầu chào, nhẹ nhõm thở phào.
Chỉ nhìn từ bóng lưng, trạng thái của cô không chê vào đâu được.
Cửa thang máy VIP không nhiễm một hạt bụi đóng mở, phản chiếu một khuôn mặt lạnh lùng. Nhiệt độ trong khách sạn sang trọng lạnh như hầm băng, hơi lạnh thấm vào bộ đồ lụa của cô, khiến cho cơ thể dưới bộ vest run rẩy một hồi rồi nổi da gà.
Hơi thở ra quá nóng ấm, hoặc có lẽ xung quanh quá lạnh, gần như có hơi sương trắng.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, cô đi qua những hành lang trống trải và tràn ngập hương thơm, cánh cửa cách âm mềm mại nặng nề được đẩy ra, một thế giới đầy màu sắc đột nhiên hiện ra trước mặt cô.
Những bộ váy dạ hội lộng lẫy, ly rượu pha lê với ánh đèn, những tà váy lướt theo những vũ điệu xoay tròn -- Diệp Cẩn hít sâu, đèn flash và tiếng màn trập liên tục vang lên, cô mỉm cười và bước vào trong cửa.
Đêm đó Diệp Cẩn không về nhà.
Gần trưa ngày hôm sau, Diệp Khai mới gặp lại Diệp Cẩn. Bộ đồ dạ hội vẫn không đổi, chỉ là sau một đêm ngấm vào thuốc lá, rượu, mồ hôi, nó đã không có vẻ hào quang ban đầu. Cù Gia đi họp Phòng Giáo dục, ngoại trừ Diệp Khai ra, trong biệt thự chỉ còn lại người giúp việc. Dì Giả rất thương yêu Diệp Cẩn, bà đón lấy cô từ xa, quở trách: "-- Đại tiểu thư của dì ơi! Sao cả đêm qua con không về!"
Cô không những cả đêm không về mà còn không tẩy trang. Khi lớp trang điểm đậm phai nhòa đi, nhìn cô mới đúng với độ tuổi ngoài 30 của mình.
Dì Giả đã chăm sóc chị em cô rất tốt từ khi cả hai còn nhỏ, bà đã chuẩn bị sẵn canh giải rượu và cháo ấm. Diệp Cẩn cầm túi xách đi lên lầu, khi đi ngang qua Diệp Khai, tốc độ của cô có chậm lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Trong lúc ý thức mơ màng bỗng nhiên xẹt qua một tia nghi hoặc cực nhỏ, tại sao Diệp Khai lại ngồi ở phòng khách dưới lầu? Nhưng mà cô thật sự rất mệt, mệt đến nỗi khó mà suy nghĩ cẩn thận, cô ngã xuống giường khi còn chưa kịp đi tắm.
Khi tỉnh lại, trời đã nhá nhem tối. Cô ở trên tầng 4, không gian lớn như vậy mà chẳng hề có chút tiếng người, chỉ có tiếng điều hoà chạy êm ái. Màn hình điện thoại sáng lên, những công việc vô tận, từ công ty, từ nhà sản xuất, từ bên sản xuất, Ninh Thông, hỗn tạp đến mức khiến cho cô không có cơ hội thở đàng hoàng, chỉ có một tin nhắn được xem như là ân cần hỏi han đến từ nam diễn viên ngủ cùng cô đêm qua.
Chân tình hay giả ý, Diệp Cẩn không muốn phân biệt, tránh cho mình đắm chìm trong cảm giác yêu đương qua loa mà hư hư thực thực này một giây, sau đó liền tỉnh táo lại một cách vô tình.
Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ chờ cô xuống lầu. Cù Gia và Diệp Khai đang ngồi bên cạnh bàn ăn uống trà, không khí tràn ngập mùi hoa quế, hóa ra là hương hoa quế được đưa vào trà phổ nhị.
Cù Gia ra hiệu cho người giúp việc dọn thức ăn lên, sau đó buồn cười nhìn cô 1 cái: "Vị tiểu thư này ơi, nghe nói đêm qua con lại đi trắng đêm không về."
Dáng vẻ Diệp Cẩn lười biếng, vén ngược tóc ra sau, cười nói: "Là ai cáo mật vậy ạ? Dì Giả, có phải là dì không?"
Cù Gia liếc cô một cái: "Con có thời gian trao thưởng cho minh tinh này, đầu tư cho minh tinh nọ, còn không bằng yêu đương đàng hoàng cho mẹ. Là người trong giới giải trí cũng không sao, gia thế trong sạch, nhân phẩm tốt là được, những cái khác đừng quá kén chọn."
Nụ cười trên mặt Diệp Cẩn hơi nhạt đi: "Có phải mua đồ ăn thừa đâu mẹ, chẳng lẽ còn muốn mua 1 tặng 1 nữa chắc?"
Cù Gia gần như đã từ bỏ dự định khuyên cô kết hôn, có đôi khi thuận miệng lải nhải vài ba câu cũng là đơn thuần theo quán tính, vì vậy bà lập tức chuyển đề tài: "Lễ gặp mặt ngày hôm qua thế nào?"
Bạn đang đọc bộ truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công, truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công , đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công full , Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công full , Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công chương mới