TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt, tin tức Hoắc Mạc hủy hợp đồng rất nhanh đã truyền đến giới cờ vây trong nước.
Anh mới về nước chưa được bao lâu thì ba Hoắc đã gọi điện thoại tới.
Có lẽ là quá lâu rồi anh không nghe thấy giọng nói của ông ấy.
“Xin lỗi, ông là?” Bật lửa trong tay anh xoay một vòng rồi dừng lại ở đầu ngón tay.
Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, sau đó thở dài: "Là ba."
Ngay lập tức một bầu không khí trầm mặc lúng túng bao trùm.
"Thư của đội tuyển quốc gia đã được gửi về nhà..." Ông còn chưa kịp nói hết câu, anh đã nhẹ nhàng nói.
"Ba vẫn còn ở Giang Lý sao?"
“Vẫn còn.”
"Ông nội khỏe chứ?"
"Khỏe lắm."
Hai người chỉ đơn giản hàn huyên, lộ ra một chút tình cảm nhạt nhẽo sau mấy năm không gặp.
Hoắc Mạc nói với ông là sẽ sắp xếp người đến lấy nó, đột nhiên, ba Hoắc không còn gì để nói với anh nữa.
“Ba cúp máy đây.” Ba Hoắc cuối cùng cũng nặn ra một câu.
"À, ừm.”
Mãi đến lúc chị Phong nghe Hoắc Mạc nói mới biết được anh đã đăng ký trở thành kỳ thủ Trung Quốc.
Yêu cầu của anh rất đơn giản, đó là để anh lấy tư cách là người dẫn đầu tham gia giải cờ vây quốc tế trong tương lai.
Bên kia không cần cân nhắc lâu liền đáp ứng, dù sao Hoắc Mạc cũng đã từng đoạt chức vô địch thế giới, thực lực không thể coi thường.
Chị Phong biết một khi Hoắc Mạc đã quyết định chuyện gì thì bất kể như thế nào cũng sẽ không thay đổi, cho nên cô đều từ chối mấy lời mời khác, cùng Hoắc Mạc về nước đăng ký.
Trên máy bay, Hoắc Mạc đeo tai nghe rồi dựa vào cửa sổ xem video, chị Phong liếc nhìn một chút, quả nhiên là Giải vô địch quyền anh nữ thế giới.
Mấy năm nay dù bận rộn đến đâu, Hoắc Mạc cũng sẽ dành thời gian xem.
Thỉnh thoảng, chị Phong còn trêu anh rằng với cái tính cách nhạt như nước ốc này của Hoắc Mạc mà cũng thích xem đấu quyền anh.
Nhưng lúc đó Hoắc Mạc luôn cười nhẹ nói là có một vận động viên anh yêu thích.
Nhân viên của đội tuyển quốc gia đã sắp xếp cho anh một căn nhà ở đường vành đai số 2 của đế đô, nhưng Hoắc Mạc lại không muốn mà chỉ định một tiểu khu bình dân.
Tiểu khu gần hồ nước, phong cảnh đẹp mắt, Hoắc Mạc nói đúng lúc trên tầng có hộ gia đình có con trai kết hôn dọn đi nên anh trực tiếp mua lại.
Sau đó đợi chị Phong tới xử lý ổn thỏa rồi anh lại dọn vào.
Lúc bàn giao nhà, chủ hộ thần bí nói với Hoắc Mạc rằng tòa nhà này có phúc khí, nhà vô địch thế giới cũng ở đây, anh mua với cái giá này tuyệt đối hời.
Chị Phong vừa nghe liền hiểu ra rất nhiều chuyện.
“Tiểu Mạc, buổi chiều đi với đội.” Chị Phong sắp xếp lịch trình: “Sau khi đăng ký, có đại hội cờ vây cậu phải tham dự.”
Ở trong nước, ngoại trừ thi đấu ra thì còn phải tham gia mấy cái hội nghị lớn nhỏ.
Hoắc Mạc thích yên tĩnh cho nên rất hiếm khi anh tham dự mấy buổi hội nghị tiệc rượu như vậy.
Cô đang định gọi điện thoại từ chối buổi hội nghị thi Hoắc Mạc vốn đang im lặng đột nhiên nói: “Không cần đâu, tôi sẽ đi.”
Anh nhắm mắt lại, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ kiểu Pháp.
Trước khi Hoắc Miểu vào đội tuyển quốc gia, trong đội vẫn luôn bảo mật chuyện này.
Các kỳ thủ liên tục xì xào nói là trong trận tranh Nongshim Cup, thực lực kỳ thủ Hàn Quốc Kim Byeong Seong quá mạnh, thượng cẳng chân hạ cẳng tay để có được thứ hạng, đoàn đội không còn cách nên phải đưa cứu binh từ Nhật Bản đến.
Có kỳ thủ nói đùa: “Tôi đã nói là bọn họ sẽ không thật sự mời Hoắc Mạc về đâu.” Kỳ thủ đó ý vị thâm trường nhìn người đã đánh nhau với Hoắc Mạc năm đó.
Người nọ không vui, nhưng cũng chỉ có thể nhường đồng đội mình một bước, ngượng ngùng tự giễu: “Đúng vậy, ai mà ngờ mới có sáu năm mà Tiểu Mạc lại tiến bộ nhanh như vậy!"
Vị kỳ thủ kìa quay mặt đi, Hoắc Mạc đâu phải chỉ có tiến bộ nhanh không, thứ hạng thế giới hiện tại của anh ta đã bỏ xa mấy người này mười con phố.
Năm đó, lúc xảy ra tranh chấp bọn họ đều có mặt ở đó cho nên tất cả bọn họ biết rõ ai đúng ai sai.
Tuy nhiên, bình thường thì danh dự của kỳ thủ quan trọng hơn thành tích rất nhiều, nếu bọn họ giúp Hoắc Mạc lên tiếng thì sẽ chỉ bị giới truyền thông viết là tập thể đội tuyển quốc gia thiên vị Hoắc Mạc.
Vì thế, để bảo vệ mình khỏi mấy cái rắc rối không cần thiết, lựa chọn tốt nhất của đám người bọn họ chính là im lặng.
Mãi cho đến khi huấn luyện viên Nhiếp đến, đám người này mới thôi bàn tán.
Ông không nói nhiều: "Sau khi ký hợp đồng xong thì trực tiếp đến hội nghị.
Ban tổ chức bên đó đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi."
Mấy người không nói nữa, yên lặng chờ đội trưởng tương lai của mình.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra.
Một thanh niên cao ráo, ngũ quan lai ngoại quốc, mặc một chiếc áo len đen giản dị, đeo tai nghe bước vào.
Không giống một kỳ thủ nghiêm túc, anh càng giống một sinh viên đại học trẻ đẹp trai hơn.
Bọn họ sửng sốt vài giây cuối cùng cũng nhận ra: "Hoắc Mạc?"
Hoắc Mạc kéo ghế ngồi xuống, tháo tai nghe ra, khiêm tốn mà lịch sự mỉm cười nhìn những người đồng đội cũ này.
"Huấn luyện viên, thầy đang nghĩ gì vậy? Hoắc Mạc đã ở Nhật Bản sáu năm, đã thay mặt cho kỳ viện Nhật Bản tham gia tất cả các giải đấu.
Thậm chí cậu ta còn thay đổi cả quốc tịch của mình!" Vị sư huynh năm đó đã đánh nhau với Hoắc Mạc đẩy ghế ra, đập bàn: "Người như vậy sao có thể đại diện quốc gia tham gia Nongshim Cup?"
Các kỳ thủ khác phụ họa sư huynh, nhỏ giọng biểu đạt bất mãn.
Huấn luyện viên nghiêm mặt, cau mày: "Ngồi xuống!"
"Thật là hoang đường!" Anh ta gõ bàn, trút hết mọi cảm xúc.
Trong mấy năm nay, mỗi lúc ngủ giật mình, nắm đấm của Hoắc Mạc sáu năm trước vẫn mơ hồ khiến cho gò má của anh ta phát đau.
"Hoang đường?” Người phụ nữ sau lưng Hoắc Mạc cong đôi môi quyến rũ, giọng điệu có phần giễu cợt: “Năm đó đội tuyển quốc gia khai trừ Hoắc Mạc cũng không phải rất hoang đường sao?"
Cô còn chưa kịp nói hết thì Hoắc Mạc đã đứng dậy cắt ngang: "Sư huynh." Trong mắt anh vẫn không có một chút gợn sóng, khom lưng chào huấn luyện viên, đồng đội một cái: “Sau này xin chỉ giáo!"
“Được." Huấn luyện viên thấy Hoắc Mạc biết chừng mực nên vẻ mặt cũng thoải mái.
Ông duỗi một tay ra, chuẩn bị nắm tay Hoắc Mạc, nhưng anh lại đút tay vào túi áo, thấp giọng nói: "Dù sao thì không có em, đội tuyển quốc gia sẽ thua."
Giọng anh rất nhỏ, chỉ có huấn luyện viên và vị sư huynh bên trái nghe được.
Ngẩng đầu nhìn lên thì trong mắt anh đã mang nhiều cảm xúc.
Huấn luyện viên đột nhiên cảm thấy Hoắc Mạc đã thay đổi, nhưng sau khi nghĩ lại, ông lại cảm thấy hình như cũng không có thay đổi gì.
Bởi vì Hoắc Mạc sáu năm trước cũng làm như vậy, lịch sự nhưng từ chối người khác từ xa, khiêm tốn nhưng luôn cho người ta cảm giác mình là người bề trên.
Hoắc Mạc nói xong liền rời đi, chị Phong nhanh chóng đưa bộ vest trong tay cho anh, bọn họ không hề nói một câu nào liên quan đến việc tham gia đội tuyển quốc gia.
Bạn đang đọc bộ truyện Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời, truyện Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời , đọc truyện Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời full , Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời full , Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời chương mới