TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Có người nhận ra Lục Du, có người thứ nhất ắt sẽ có người thứ hai, mọi người sửng sốt một lúc liền lấy điện thoại ra quay chụp hai người.
Hoắc Mạc đội mũ lên đầu Lục Du, kéo thấp vành mũ xuống: "Đi thôi Du Du.”
Hả?
Lục Du còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoắc Mạc kéo chen qua đám đông đi ra ngoài rồi lên xe của kỳ viện.
Trong xe, sư huynh cùng đồng đội mơ hồ nhìn: “ Hoắc Mạc, bạn gái?” Giống như những người hâm mộ kia, bọn họ cũng chưa từng thấy Hoắc Mạc cười thế này.
Huấn luyện viên có trí nhớ rất tốt đương nhiên sẽ nhớ Lục Du chính là cô gái nhỏ theo Hoắc Mạc đến Nhật Bản thi đấu vào mùa hè năm đó.
Lục Du đang định xua tay phủ nhận thì Hoắc Mạc đột nhiên đưa tay ngăn cản, chuyển đề tài: “Thầy Vương, phiền thầy dừng xe ở đường vành đai thứ hai một chút.” Anh nghiêng đầu cười: “Tớ vừa nhìn thấy xe của chú dì.
“
"A, ừ." Lục Du định thần lại: "Ba mẹ tớ mời cậu sang nhà ăn tối."
"Tiệc tẩy trần." Cô bổ sung.
Hoắc Mạc gật gật đầu, dựa vào ghế sau xe.
Đồng đội cũng không nhiều lời, trong xe thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Có lẽ sân bay cách điểm đến quá xa cho nên huấn luyện viên cũng không chịu nổi sự lúng túng hồi lâu, nhìn Lục Du đang nghịch điện thoại di động trong kính chiếu hậu hỏi: “Du Du em là vận động viên quyền anh phải không?”
Đồng đội Hoắc Mạc sặc một cái: “Quyền anh?" Anh ta lại nhìn Hoắc Mạc, phát hiện tên này vẫn đang ngây ngốc nhìn cô gái.
Trong xe bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, mấy đồng đội đều hứng thú với bộ môn quyền anh này.
Lục Du kể một chút thành tích của mình, đám người nghe xong thì nhất thời choáng váng.
Hoắc Mạc đeo tai nghe ngồi một bên, lẳng lặng nhìn Lục Du nói chuyện.
Cô vừa nói xong, anh liền nhét một bên tai nghe vào tai Lục Du.
Đồng đội vừa muốn tiếp tục trò chuyện với cô cũng có mắt nhìn liền ra hiệu với Hoắc Mạc rồi trở lại chỗ của mình.
Hóa ra Hoắc Mạc cửu đẳng cũng biết ghen.
Sư huynh cúi đầu khẽ cười một tiếng, khoác vai người kia.
Lục Du nhìn gò má của Hoắc Mạc, phát hiện anh đang nhắm mắt lại, hàng mi dày cong vút dưới đôi mày rậm.
Thỉnh thoảng thảm lông của huấn luyện viên phía trước rơi ra một vài sợi bông, bay vào lông mi anh.
Lục Du nhìn thấy liền nhẹ nhàng tới gần Hoắc Mạc lấy ngón út lấy ra.
Sau đó Hoắc Mạc giơ tay bắt được bàn tay cô, nhét vào túi áo khoác.
Quay mặt về phía Lục Du tiếp tục ngủ.
Bài hát mà Hoắc Mạc cho Lục Du nghe là "Croatian Rhapsody" của Maksim.
Nhịp điệu dồn dập, cao độ thay đổi liên tục, có thể che giấu được nhịp tim đang đập rất nhanh của Lục Du lúc này.
"Tiểu Mạc đến rồi.” Huấn luyện viên gõ gõ vào ghế sau.
Hoắc Mạc mở mắt: “Ừm.”
Sư huynh hỏi thêm: “Giải đấu hạng A toàn quốc vào tháng tư, Hoắc Mạc cậu có đại diện không?”
“Đội của Điện tử Đại Dương Hàng Châu.” Anh trả lời.
Sư huynh than nhẹ một tiếng, Điện tử Đại Dương là quán quân năm ngoái, nếu Hoắc Mạc có thể giúp Kỳ Liên Thiền vậy thì khả năng đoạt giải không cần phải bàn nữa.
Anh ta không nói gì, mở cửa xe cho Hoắc Mạc.
Chị Phong thấy Hoắc Mạc rảnh rỗi liền bảo anh tham gia hội nghị cờ vây thượng đỉnh ở Ô Trấn.
Hoắc Mạc lập tức từ chối.
Chị Phong kiểm tra lại danh sách tham gia mới biết được hóa ra Hoắc gia và nhà Ooe cũng đến.
Hoắc Mạc trở về Trung Quốc đã được một thời gian nhưng vẫn luôn ở đế đô, chưa từng quay về Giang Lý.
Cô không quan tâm đến chuyện riêng của Hoắc Mạc, vì vậy cô vuốt máy tính bảng: “Còn nữa, hôm qua ở sân bay có chuyện gì vậy?"
Cũng may là người Trung Quốc không mấy quan tâm đến cờ vây cho nên tin tức này chỉ chiếm một mảng nhỏ trên mục giải trí.
Nhưng mà những người mê cờ thật sự lại rất để ý chuyện này, bọn họ khó mà tin được Hoắc Mạc cửu đẳng lại có thể ôm một cô gái xa lạ, thậm chí là dính trên người cô ấy tận 20 phút ở sân bay.
Vốn dĩ chị Phong cho rằng diễn đàn sẽ bùng nổ, tất cả mọi người sẽ bày tỏ sự tiếc nuối và thất vọng đối với Hoắc Mạc.
Không ngờ mấy cô gái bên Nhật Bản lại bùng nổ trước, không ngừng bình luận: Hoắc Mạc đáng yêu quá đi, lại nói Tiểu Miêu tương phản manh [1] cái gì đó.
[1] Tương phản manh: là chỉ độ dễ thương của các đặc điểm khác hoặc trái ngược với hình ảnh trước đây của một người.
Cũng may...!Chị Phong cảm thấy hơi buồn cười.
Bởi vì Hoắc Mạc đang ngồi trong phòng làm việc của cô lúc này vẫn là một cậu thiếu niên an tĩnh, tay trái cầm cục rubik, tay phải cầm một quyển sách.
"Tôi đi được chưa?” Anh để ý thấy chị Phong dừng tay lại.
Chị Phong nhấp một ngụm cà phê nói: “Đi đi.”
Anh đặt cục rubik sáu mặt lên bàn của chị Phong rồi cầm áo khoác trên lưng ghế.
“Vé máy bay cậu muốn đã đặt được rồi.” Chị Phong nhất thời nhớ ra.
“Cảm ơn.” Anh gật đầu cười nhạt.
Vốn dĩ chị Phong còn muốn phàn nàn Hoắc Mạc luôn vô ý coi cô là trợ lý của mình, nhưng khi nhìn nụ cười rất lịch sự và dịu dàng của Hoắc Mạc, cô lại không giận được, đành phải nở một nụ cười tao nhã.
Quả thật vĩnh viễn cũng không có người có thể tức giận được Hoắc Mạc.
"Cậu đi Quý Châu làm gì?” Cô thu dọn đồ đạc trên bàn, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Đội quyền anh đang tập luyện ở Quý Châu à?”
Hoắc Mạc dừng lại một chút rồi mở cửa bước ra ngoài.
Sau nửa tháng huấn luyện ở Quý Châu, trạng thái của Lục Du ngày càng tốt hơn.
Trong giai đoạn giúp nhau luyện tập, một số vận động viên hạng ruồi (từ 49kg - 52kg) tham gia tuyển chọn và Lục Du có một trận đấu giao hữu.
Giang Nhược Trần và huấn luyện viên trưởng đứng dưới võ đài quan sát, bí mật đánh giá người cuối cùng đủ điều kiện thi đấu Thế vận hội.
Lục Du chắc chắn là người có triển vọng nhất, nhưng thực lực của hắc mã mới nổi Hồng Linh cũng không thể khinh thường.
Chân của Lục Du bị chấn thương luôn là nỗi lo lớn nhất của huấn luyện viên trưởng.
Dù gì đây cũng là kỳ Olympic đầu tiên của quyền anh nữ, nếu Lục Du không kịp điều chỉnh trạng thái cơ thể thì cơ hội này của cô sẽ bị người khác lấy mất.
Huấn luyện viên còn đang nghĩ ngợi thì trên võ đài đã rất căng thẳng.
Ban đầu, Hồng Linh không hề nghiêm túc đấu với Lục Du, cô không ngờ rằng Lục Du lúc nào cũng ở trong trạng thái thi đấu.
Nửa phút sau, Hồng Linh bắt đầu trở nên nghiêm túc, tránh mấy cú đấm thẳng vào bên trái của Lục Du, đồng thời tính toán bước đi của cô.
Huấn luyện viên trưởng hay nói đùa với Giang Nhược Trần: "Cú đấm thẳng của Lục Du quả thật là chân truyền của anh."
Giang Nhược Trần không đáp lại, nhìn chằm chằm vào chân phải của Lục Du, biểu cảm càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
"Lục Du, rụt hàm lại.”
"Lục Du, tạo cơ hội tấn công cơ thể đối phương."
"Lục Du…”
Huấn luyện viên trưởng càng gọi tên Lục Du thì hơi thở của Hồng Linh càng trở nên gấp gáp.
Bạn đang đọc bộ truyện Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời, truyện Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời , đọc truyện Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời full , Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời full , Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời chương mới