TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Tin đồn không phải do tôi tung ra." Khương Tự nghe Phó Ngọc kể xong, đưa ra câu trả lời của mình.
Phó Ngọc nhìn cô không nói gì, Khương Tự biết hắn đang nghi ngờ, nhưng nghĩ đến lập trường của hắn, giọng điệu đột nhiên trở nên cứng rắn: "Truyền ra ngoài cũng không sao, hơn nữa có vẻ không liên quan đến cậu."
Xem này, vẫn để lộ đuôi rồi.
Phó Ngọc nheo mắt, môi cong lên, khẽ hừ lạnh: "Cậu ấy không có ý gì với cô, mà cô ở đây lại nói năng lung tung."
Khương Tự không chịu nghe hắn nói xấu, bước lên một bước, mở to mắt trừng mắt nhìn hắn, nhướng mày cười: "Ít nhất thì tôi cũng quang minh chính đại, nói rằng tôi thích cậu ấy."
Ánh mắt Phó Ngọc nhìn cô tối sầm lại, nghe rõ ràng ý ngoài lời của cô, yết hầu xinh đẹp trượt lên trượt xuống, nở một nụ cười rạng rỡ với cô, "Nhưng Lộc Kim không thích cô."
"Thế thì cậu ấy cũng không thích cậu." Khương Tự không hề kiêng dè nói lớn, lúc này người còn chưa đông, cô cũng không sợ người khác nghe thấy.
Phó Ngọc khoanh tay, vai dựa vào tường, nhìn cô, mỉm cười nhạt, "Ừ, trong lòng cậu ấy chỉ có học tập."
May mà việc học ở cấp ba rất nặng, tin đồn yêu sớm dần dần lắng xuống, Lộc Kim không đi tìm Khương Tự để làm rõ, cũng không truy cứu "lỡ lời" của Chu Tồn, tâm trí cậu đều dồn vào việc học.
Còn Phó Ngọc thì ngoài việc không có tâm trí học hành, thì cái gì cũng có, cuối tuần nhất định phải đến tiệm trò chơi, quán net, buổi tối vẫn đến ăn chực như thường lệ. Mẹ Lộc dặn hắn đừng chỉ lo chơi mà quên mất việc học, Phó Ngọc vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối sẽ không.
Tin hắn mới lạ.
Tuần thứ hai, hắn đưa ra kế hoạch học thêm với Lộc Kim, định tiếp tục chế độ kèm cặp từ hồi cấp hai, tương ứng với đó là học phí một buổi cũng sẽ tăng lên.
Lộc Kim nghe xong không đồng ý, bài tập còn làm không hết, đâu có thời gian học thêm, bảo hắn đi tìm giáo viên. Hơn nữa cấp ba không giống cấp hai, các môn học đều khó hơn, cậu không tự tin có thể dạy hắn.
Phó Ngọc không biết suy nghĩ của cậu, hắn chắc chắn sẽ không tìm giáo viên, không cần thiết phải đi gây phiền phức, cho giáo viên, cũng cho bản thân, thế nên nói cùng nhau làm bài tập đi.
Lúc đầu Lộc Kim không đồng ý, chê hắn lúc nào cũng phá rối, Phó Ngọc thề bằng chiều cao của mình sẽ không, nếu không thì chiều cao sẽ mãi mãi chỉ có 173.
Có thể nói lời thề này rất chân thành, Lộc Kim cũng không do dự nữa gật đầu đồng ý, nhưng sau đó tự để bụng, cậu chuyển địa điểm học từ phòng mình sang phòng khách, dưới mí mắt của mẹ Lộc, Phó Ngọc không dám làm càn.
Phó Ngọc lấy bài tập đặt lên bàn, ngồi đối diện Lộc Kim, nhìn cậu trong lòng thầm nghĩ: Cao, quá cao, nể phục.
Vừa làm được nửa tiếng, mẹ Lộc bưng chậu đi ngang qua nói muốn cán vỏ sủi caot, đuổi hai người về phòng. Lộc Kim nghe nói là sủi cảo liền nhăn mặt, nghiến răng từng chữ một hỏi: "Tại sao lại ăn sủi caot."
Mẹ Lộc trả lời đương nhiên: "Vì Tiểu Ngọc nói muốn ăn."
Câu nói này đâm thẳng vào tim, Lộc Kim đeo cặp đi qua, nghiêng đầu hỏi: "Mẹ, cậu ấy là con trai của mẹ hay con là con trai của mẹ?"
"Ờ..." Mẹ Lộc xoa xoa bột trên tay, nghiêng đầu một bên về phía cậu, cười tủm tỉm nói: "Xin lỗi, hai đứa đều là con trai của mẹ."
Phó Ngọc xách cặp đeo lên khuỷu tay, đưa tay khoác lên vai Lộc Kim, giọng điệu rất vui vẻ: "Sủi cảo ngon, sủi cảo ngon, tôi thích ăn sủi cảo nhất."
Lộc Kim đứng im không nhúc nhích, oán trách nhìn mẹ Lộc, mẹ Lộc bị nhìn đến mức mềm lòng, dừng tay nói: "Được rồi, gói nhân rau thơm cho con, vào làm bài tập nhanh đi."
Phó Ngọc từ bên trái vòng sang bên phải, cánh tay kẹp lấy cổ Lộc Kim, kéo cậu về phía phòng.
Đi được vài bước Lộc Kim quay người hất hắn ra, đẩy cửa ném cặp vào rồi quay lại túm lấy hắn, túm lấy cổ áo kéo hắn ngã xuống giường, sau đó buông tay đứng bên giường nhìn xuống hắn, nhìn một lúc rồi đột nhiên giơ chân đá vào chân hắn: "Cút khỏi giường của tôi."
Phó Ngọc nằm ngửa trên giường vừa buồn cười vừa bất lực: "Là cậu ném tôi lên giường mà."
Lộc Kim lạnh lùng nói: "Cho nên bây giờ bảo cậu xuống."
Phó Ngọc: "..."
Cậu ấy lúc nào cũng có lý.
Phó Ngọc không hiểu ra sao lại bò xuống giường, đứng đối diện cậu, Lộc Kim hơi ngẩng đầu lên, liếc thấy khóe miệng hắn cong lên, lông mày lập tức cau lại, đột nhiên đẩy hắnntrở lại giường.
Hắn vừa mới đứng dậy thì lại bị đẩy ngã, trước sau không quá 30 giây, hắn ngơ ngác nhìn Lộc Kim.
"Làm bài tập." Cậu lớn tiếng ra lệnh.
Làm bài tập thì làm bài tập, tại sao lại bắt hắn ngồi xuống?
Phó Ngọc thực sự không hiểu nổi cậu, càng ngày càng trở nên không đáng yêu, vừa nhìn bóng lưng cậu, vừa tủi thân lấy bài tập ra.
Một tiếng trôi qua, căn phòng chỉ còn lại tiếng bút bi cọ xát vào vở, Lộc Kim đã làm xong bài tập tiếng Anh. Cất bài tập tiếng Anh đi chuẩn bị đổi sang bài tập tiếng Trung thì mắt liếc sang bên cạnh, thấy Phó Ngọc một tay chống cằm, một tay cắn bút, cau mày suy nghĩ điều gì đó.
Lộc Kim vô thức duỗi cổ ra, thấy hình học toán học, rụt cổ lại, dùng ánh mắt liếc nhìn hắn.
Hắn vẫn thích làm khoa học tự nhiên trước, văn học luôn để đến cuối cùng, dù sao không làm loạn là được.
Sau đó bút carbon viết được một nửa thì hết nước, Lộc Kim mở hộp bút lấy ngòi bút ra thay, thay xong quay lại nhìn Phó Ngọc, hắn đã đổi vở bài tập toán lúc nãy, đang làm tiếng Anh.
Đang định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên thấy hắn đột nhiên tăng tốc độ viết, tốc độ đó chỉ có thể là đang vẽ bậy, cậu đột nhiên đưa tay rút quyển sách tiếng Anh ra, Phó Ngọc giật mình, phản ứng lại liền hoảng hốt muốn giật lại.
Phản ứng này làm tăng thêm suy nghĩ của Lộc Kim, cậu dùng sức, mắt cũng trừng to nhìn hắn, trừng đến khi hắn rụt tay lại, cậu cầm lấy, cúi đầu xuống, thấy chỗ trống viết đầy tên cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi, truyện Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi , đọc truyện Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi full , Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi full , Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi chương mới