TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tác giả: Lật Diên
Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comCuối tháng tám ở thành phố H, nắng vẫn còn vô cùng gay gắt.
Thời điểm tan học, mặt trời vẫn chưa khuất bóng, tia nắng chiếu lên người nam sinh đẹp trai khiến lông măng trông như một lớp vảy vàng óng.
Cậu thiếu niên rủ mắt, hơi khép lại cuốn sách trong tay, giọng nói lạnh lẽo như đồ sứ trầm thấp vang lên: “Cậu nói cái gì?”
“Tớ nói ——” Nam sinh tóc đầu đinh trước mặt vừa lắc lư chiếc ghế đang ngồi vừa nói, “Bạc Thái vừa mở cửa hàng trò chơi điện tử mới trên tầng chín, cậu đi không?”
Nam sinh hờ hững nhắm mắt, sau đó lại mở ra, bình đạm nói: “Cậu thấy tôi có giống người thích đi cửa hàng điện tử chơi không?”
“Không giống không giống, nhưng hôm nay không phải là ngày cuối cùng sao, đây là cơ hội để thả lỏng.” Ánh mắt lại đảo quanh lớp học một vòng, “Hơn nữa, các cô ấy đều hy vọng cậu đi.”
Giữa phòng học có bốn năm nữ sinh đang tụm lại, mặc dù đang trò chuyện nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn động tĩnh ở góc bên này, tựa như đang chờ mong điều gì.
Nam sinh ném cuốn sách đang cầm trên tay vào ba lô, nghiêng người về phía trước đứng lên.
Áo đồng phục ngắn tay rộng rãi lay động, mơ hồ lộ ra vòng eo mảnh khảnh.
Phó Dư Hàn khoác ba lô lên vai, không thèm quay đầu lại đi ra ngoài: “Không đi, tôi có việc.”
“Tháng tám chỉ còn lại một ngày cuối cùng, cậu thì có thể có việc gì hả!” Nam sinh ngồi trước mặt vẫn chưa từ bỏ ý định.
Vừa xong một câu, nam sinh thân cao chân dài đã đi tới cửa sau.
“Tôi có hẹn.”
Cơn gió thổi qua cuốn theo giọng nói lạnh lùng, bóng người khoác áo ngắn tay cũng biến mất ở chỗ rẽ phía sau cửa lớp.
Nhóm nữ sinh nọ đồng loạt lộ ra biểu cảm thất vọng.
“Phó Dư Hàn lại không tham gia hoạt động của lớp……”
“Có hẹn là chuyện gì, cậu ấy có bạn gái sao?”
“Tôn Văn Thụy, không phải cậu đã nói, chỉ cần cậu gọi, cậu ấy nhất định sẽ tới sao?!”
Tôn Văn Thụy “bang” một tiếng, trả ghế dựa về nguyên vị trí ban đầu, đột ngột đứng dậy: “Tính tình Phó ca ai có thể thuyết phục được chứ? Tớ cũng đâu phải là thần tiên? Nhưng cậu ấy chắc chắn không có bạn gái, chuyện này các cậu có thể yên tâm.
Tớ đoán là cậu ấy muốn đi gặp bạn học cũ thôi.”
“Cái gì bạn học cũ? Là nhóm bạn ở trường Nhất Trung sao?”
“Đúng vậy, cậu thấy tính tình Phó ca như thế, người bình thường có thể trở thành bạn bè với cậu ấy được sao?” Tôn Văn Thụy gật gật đầu, giọng nói mang theo mấy phần kiêu ngạo, “Ở Nhất Trung có vài người —— thêm tớ nữa, cũng có thể coi là bạn của cậu ấy.”
“Suốt ngày chỉ biết chơi cùng nhóm người ở Nhất Trung mà không chơi cùng chúng ta.” Vài nữ sinh bất mãng lẩm bẩm, “Rõ ràng chúng ta mới là bạn cùng lớp……”
Phó Dư Hàn đi tới ngã tư, liếc mắt nhìn hoàng hôn, sau đó lấy di động ra xem giờ.
16:45
Hình như Nhất Trung năm giờ tan học.
Học kỳ sau là vào cuối cấp, vì để ứng phó phía trên kiểm tra, Tam Trung và Nhất Trung đều tìm cơ sở dạy thêm nhằm bù kiến thức cho khối mười hai, địa điểm học lại gần nhau một cách đáng kinh ngạc.
Thông thường hai trường đều là một ở thành đông một ở thành tây, căn bản không có thời gian gặp mặt, hiếm khi nào có cơ hội tốt như vậy.
Tận dụng lần học bù gần nhau trong kỳ nghỉ hè này, Chử Lỗi hẹn Phó Dư Hàn, Dương Phàm cùng vài người bạn khác đến nhà ăn tối.
Khi còn nhỏ, Phó Dư Hàn và Dương Phàm là hàng xóm, biết nhau rất sớm, sau này cùng học cấp hai, quen biết thêm Chử Lỗi và những người khác.
Nhóm bạn quan hệ khá tốt, trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đều hẹn thi vào Nhất Trung, tiếp tục làm bạn học thêm ba năm nữa.
Kết quả trời xui đất khiến, Phó Dư Hàn tới Tam Trung.
Nhất Trung và Tam Trung đều là trường trọng điểm của tỉnh, cạnh tranh vị trí số một thành phố đã rất nhiều năm, nghe thì có vẻ không tệ, nhưng rốt cuộc đó vẫn là một chặng đường dài.
Cũng chỉ có cơ hội như thế này, Phó Dư Hàn mới có thể gặp bọn họ một lần.
Nói ra thì có chút mất mặt, từ ba ngày trước cậu đã bắt đầu chờ mong cuộc hẹn hôm nay.
Mặt trời dần hạ xuống phía tây, thời gian chầm chậm trôi đến năm giờ chiều.
Bộ đồng phục màu trắng sạch sẽ gọn gàng của nam sinh được hoàng hôn nhuộm thành màu hoàng kim, lúc cậu rũ mắt nhìn đường, gương mặt lạnh nhạt thường ngày lộ ra vài phần ôn nhu.
“Chào Phó ca!”
“Ồ, Phó ca còn chưa về sao?”
“Hôm nay có chuyện tốt gì sao? Có vẻ như tâm trạng Phó ca không tệ nha.”
Phó Dư Hàn ở Tam Trung danh tiếng rất lớn, cậu vừa đứng ở ngã tư, học sinh đi ngang đều quay đầu nhìn lại vài lần.
Chỉ trong vòng mười lăm phút, cậu đã bị tổng cộng mười hai người chào hỏi.
Một câu “Phó ca”, khiến cậu nghe đến chai tai.
Ban đầu Phó Dư Hàn còn “ừ” một tiếng, lúc sau thì dứt khoát cúi đầu, không thèm nghe cũng không thèm để ý, giả vờ làm một người điếc.
Vì chờ Dương Phàm, cậu mới nguyện ý đứng ở đây cho người ta dòm ngó.
Năm giờ ba phút, di động rốt cuộc cũng rung lên, nhưng tin tức gửi đến lại không có gì tốt.
Dương Phàm: Tan tiết hơi muộn, có thể cậu phải chờ thêm một chút.
Phó Dư Hàn đang muốn trả lời, trên lưng thình lình bị chụp một phát, cậu quay đầu, liền thấy Cát Nhiên đang đứng phía sau.
Cát Nhiên là lớp trưởng của lớp bọn họ, là một nữ sinh tính cách rất tốt, tuy rằng Phó Dư Hàn thường xuyên lạnh nhạt với mọi người, nhưng rốt cuộc vẫn cho lớp trưởng vài phần mặt mũi.
“Có việc gì?” Cậu vừa hỏi, vừa gõ xuống di động một cậu.
Phó Dư Hàn: Không sao, tớ ở ngã tư chờ cậu.
“Ngày mai là chính thức khai giảng rồi, báo tường cần phải đổi mới, có thể nhờ cậu vẽ giúp vài hình được không?” Cát Nhiên nói, “Tớ đã hỏi rồi, thầy Chu nói làm xong lần này, lớp mười hai không cần phải làm tiếp nữa.
Học sinh tham gia làm báo tường có thể tự do hoạt động trong tiết tự học tuần đầu tiên sau ngày khai giảng, phúc lợi này cũng không tệ phải không?”
Đối với người khác có lẽ là không tệ, nhưng đối với Phó Dư Hàn thì không.
Đôi chân mày hờ hững rũ xuống, cậu bình tĩnh nói: “Không cho tự do hoạt động thì tôi cũng có thể không cần ngoan ngoãn ngồi yên.”
“……”
Cát Nhiên bị cậu làm cho nghẹn họng.
Nhưng làm bạn học đã hai năm, cô biết làm thế nào để đối phó với Phó Dư Hàn.
Cát Nhiên chắp hai tay trước ngực, tựa như đang bái phật mà vái ba lần: “Một lần cuối cùng thôi, sẽ không có lần sau, ngài đại nhân đại lượng cho tớ một chút mặt mũi được không? Không có cậu tham gia, chúng ta sẽ thua lớp hai trong đợt bình chọn báo tường lớp đó!”
Lớp hai chính là bãi mìn [*] của lớp sáu bọn họ.
[*]
Quả nhiên Phó Dư Hàn liền thả lỏng nói: “…… Vẽ cái gì?”
Cát Nhiên cười cong mắt.
Báo tường của lớp mười hai, nội dung đơn giản là về những vấn đề cuối cấp, vậy nên dĩ nhiên, những nội dung được vẽ cũng liên quan đến vấn đề này.
Cát Nhiên đã sớm có ý tưởng, trình bài đại khái vài câu với cậu, nói rằng sáng mai sẽ đưa cho Phó Dư Hàn một ít hình mẫu tham khảo.
“Được.” Phó Dư Hàn rốt cuộc nhận lời.
Cậu nói xong, lại lấy di động ra nhìn thoáng qua.
Dương Phàm: Tớ nghe Văn Dục nói, Bạc Thái vừa mở một cửa hàng trò chơi điện tử mới trên lầu? Hay là chúng ta đổi lại, qua bên kia chơi đi?
Phó Dư Hàn nhíu nhíu mi.
Sắc mặt cậu lạnh lùng, mày chau lại tựa như bị ai đó nợ ba trăm vạn.
Cát Nhiên bỗng có chút ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu miễn cưỡng lắm không?”
Phó Dư Hàn thả lỏng chân mày, biểu cảm có chút ngẩn ra.
“Không phải.” Cậu nói, “Tôi đang chờ người.”
“Tớ nói mà, thảo nào tan học lâu như vậy mà cậu còn chưa đi.” Cát Nhiên bừng tỉnh, “Tớ còn tưởng cậu sẽ cùng bọn Tôn Văn Thụy đi cửa hàng điện tử chơi.”
“Cậu không đi sao.” Phó Dư Hàn hỏi, “Tôi thấy bọn Từ Thiến Di đều nói muốn đi.”
“Tớ cũng đi nha, nếu không phải vì bận tìm cậu, tớ đã sớm đi rồi.
Dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ hè cuối cùng.” Cát Nhiên hướng cậu chớp chớp mắt, “Phải có cảm giác nghi thức chứ.”
Cảm giác nghi thức.
Cảm giác nghi thức của cậu, vốn là cùng bọn Dương Phàm đến nhà Chử Lỗi ăn tối, sau đó cùng nhau chơi trò chơi, làm bài tập ——
Nhưng là Văn Dục nói……
Lại là “Văn Dục nói.”
Từ sau khi lên cấp ba, yêu cầu của Phó Dư Hàn đối với sinh hoạt của mình liền hạ thấp đi, đạt đến trình độ “Ngày nào đó Dương Phàm không đề cập tới Văn Dục, đó chính là một ngày tốt lành.”
Văn Dục, chính là người anh em mới của Dương Phàm sau khi lên cấp ba.
Trong miệng Dương Phàm, đó là một “Nam thần hoàn mỹ” hoàn toàn không có khuyết điểm, “học giỏi, đẹp trai, dáng người tốt, tính tình rất được.”
Nhưng một người làm sao có thể không có khuyết điểm chứ?
Phó Dư Hàn đối với chuyện này khịt mũi xem thường —— cậu đã gặp qua Văn Dục, những cái khác không biết, nhưng ít nhất Phó Dư Hàn thấy được, tính tình người này cực kỳ xấu xa.
Tỷ như vào lúc này, bạn học Văn Dục sẽ gửi cho cậu một tin nhắn, giọng điệu bình thường, nhưng giữa những câu chữ lại như đang khoe khoang.
Bạn đang đọc bộ truyện Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He, truyện Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He , đọc truyện Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He full , Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He full , Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He chương mới