TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Phó Quan điều chỉnh hô hấp một chút, đi tới trước mặt Văn Lãng Tây, nhìn hắn đang cúi đầu hút thuốc.
Nhẫn nhịn mùi thuốc lá nồng nặc kia, ôn nhu nói:"Có thể nói cho tôi biết vì sao tức giận không?".
Văn Lãng Tây nhíu mày ngẩng đầu liếc nhìn Phó Quan, trên mặt hiện lên vẻ uể oải:"Đi ra ngoài!".
Người này vẫn muốn đuổi anh đi.
"Nhưng tôi muốn ở cạnh cậu" Phó Quan nhỏ giọng nói.
Văn Lãng Tây tự giễu cười nhạo một tiếng, phả ra một miệng khói, khổ sở:"Tại sao? Thương hại à....!Không cần!".
Phó Quan giật giật khóe miệng, không lên tiếng.
Kỳ thực, cái vấn đề này Phó Quan cũng không biết phải trả lời như thế nào, thương hại? Có, anh hiện tại sở dĩ đối tốt với người này là bởi vì ban đầu tràn ngập sự đau lòng thay hắn.
Nhưng nội tâm lại cảm thấy bản thân liên tục đau xót không ngừng như vậy khẳng định còn có tình cảm khác ở bên trong, chỉ là anh lúc này không thể xác định rõ ràng cái tình cảm khác kia đến tột cùng là cái gì.
"Có đói không? Chúng ta cùng nhau nấu cơm có được không?" Phó Quan hỏi, anh muốn trước dời đi lực chú ý của đối phương để hắn từ từ thoát ra khỏi tâm trạng tiêu cực hiện tại.
Nhưng không ngờ được, khi Văn Lãng Tây nghe được lời này, trên mặt nét trào phúng càng sâu, nhìn Phó Quan ánh mắt đầy mỉa mai:"Muốn lảng sang chuyện khác?".
"Tôi chỉ là...."
Không đợi Phó Quan nói xong, Văn Lãng Tây lập tức lên tiếng cắt ngang, quát:"Được!".
Sau đó dập tắt điếu thuốc, tiện tay vứt luôn tàn thuốc trên bàn, bàn tay run rẩy, trong mắt tràn ngập tơ máu, thần sắc châm chọc, tự giễu, hung hăng nói:"Có phải thấy ưu việt lắm không!? Ở trước mặt anh, có phải tôi ngu ngốc lắm không!?".
Nghe câu chất vấn mang ý tứ hàm xúc lên án mãnh liệt của Văn Lãng Tây, Phó Quan sửng sốt, tới nay anh cũng chưa bao giờ thấy qua hắn như vậy, trên mặt tuy hung ác nhưng trên người lại tản mát ra sự tuyệt vọng cùng giãy giụa.
"Lãng Tây! đừng nghĩ như vậy, không phải vậy đâu" Phó Quan thanh âm khẽ run nói.
Anh quá đau lòng khi Văn Lãng Tây như vậy.
Lần này, Văn Lãng Tây lại không nói nữa, chỉ yên lặng chăm chú nhìn Phó Quan, lồng ngực kịch liệt trập trùng, bàn tay mạnh mẽ bấu chặt mép bàn nổi đầy gân xanh.
Lại mất kiểm soát!
Lại hung ác với Phó Quan!
Hắn mẹ nó đúng là phế vật!
Phó Quan vội tiến tới đem lòng bàn tay đơn bạc áp lên lồng ngực Văn Lãng Tây, thành khẩn nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:"Để nơi này bình tĩnh lại, nhìn tôi, hô hấp chậm lại".
Văn Lãng Tây hơi thở dồn dập, nhìn Phó Quan, nhưng cũng chỉ kéo dài 3 giây đồng hồ.
Ba giây sau, Văn Lãng Tây đột nhiên tóm chặt bàn tay của Phó Quan đang đặt nơi tim hắn, không đợi anh phản ứng lại đã lôi người hướng về phía cửa kéo đi, âm thanh run rẩy:"Anh đi ra ngoài, đừng ở đây cùng tôi!".
Vốn muốn nhốt người ngoài cửa, sợ không khống chế được chính mình sẽ đối với Phó Quan làm ra những sự tình khiến tương lai hối hận.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy lồng ngực mình như đang bị thiêu đốt, hiện tại chỉ có thể thông qua "phương thức kia" mới có thể dập được lửa.
Quan trọng nhất là hắn không thể để Phó Quan chứng kiến quá trình dập lửa của mình.
Phó Quan thấy đối phương mạnh mẽ túm mình đi về phía cửa lập tức phản ứng lại, đem cố sức ghì chặt cơ thể về phía sau, kiên quyết nói:"Tôi muốn lưu lại cùng cậu!".
Anh hiện tại chỉ biết dù thế nào cũng không thể để Văn Lãng Tây một mình ở trong phòng, bằng không hắn chắc chắn sẽ làm ra những hành vi tự gây tổn thương cho mình.
Người này đang trong giai đoạn buộc phải phát tiết cảm xúc, cho nên anh tuyệt đối không thể rời đi.
Nhưng khí lực không mạnh bằng đối phương, vẫn cứ bị túm cổ tay tha tới trước cửa, hơn nữa người này cũng đã mở cửa chuẩn bị đem anh đẩy ra ngoài.
Nhìn thấy một màn này, Phó Quan cuống lên, lần đầu tiên trong đời thấy thống hận tại sao mình không luyện được một thân cơ bắp cường tráng, dẫn đến hiện tại yếu đuối không khác gì con gái.
Nhưng thực sự không phải Phó Quan yếu mà là khí lực Văn Lãng Tây quá lớn.
Văn Lãng Tây vừa mới chuẩn bị đẩy người ra ngoài lại không nghĩ đến Phó Quan ở phía sau đột ngột dán tới cuốn chặt lấy eo hắn, đồng thời đem cả người kề sát lên lưng hắn.
Tiếp đó liền nghe thấy một đạo âm thanh kiên định truyền đến:"Muốn đi chúng ta cùng đi, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!".
Cảm nhận được phía sau mang theo nhiệt độ thân thể của người kia, thân hình Văn Lãng Tây không khỏi khựng lại, hắn không nghĩ tới Phó Quan sẽ cứ như vậy mà vững vàng ôm lấy hắn.
Hai người cứ như vậy đứng nguyên tại chỗ, Văn Lãng Tây một tay cầm lấy chốt cửa, một tay siết chặt cổ tay Phó Quan.
Mà Phó Quan lại dùng một cái tay khác mạnh mẽ cuốn chặt eo Văn Lãng Tây, đem gò má kề sát sau gáy đối phương.
Thời gian phảng phất như dừng lại vào lúc này.
Hai người không ai lên tiếng, cứ như vậy bình tĩnh đứng, bên tai quanh quẩn tiếng tim đập liên hồi.
Một lúc sau, Văn Lãng Tây cảm thấy được ngọn lửa trong lồng ngực mình đang bốc cháy dữ dội hơn, đè ép khí tức, trầm thấp khàn giọng nói:"Thật muốn quấn chặt lấy tôi không buông!?".
"Không!"
Văn Lãng Tây thấp giọng nói tiếp:"Không sợ tôi trút giận lên người anh!".
"Không sợ!"
Nghe đến hai lần phủ định của Phó Quan, Văn Lãng Tây hé mắt, đáy mắt từ từ hiện lên một tia mờ mịt khó giải thích, khàn giọng hỏi tiếp:"Không sợ tôi đánh anh sao!?"
"Cậu sẽ không!"
Trong lồng ngực ngọn lửa kia đã sắp lan tới cổ họng, Văn Lãng Tây cầm lấy chốt cửa, ngón tay siết chặt, hầu kết lăn lăn, cắn răng, dùng hết toàn bộ khí lực mới đưa lời kế tiếp nói ra khỏi miệng.
Bạn đang đọc bộ truyện Tù Đồ Sở Hướng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tù Đồ Sở Hướng, truyện Tù Đồ Sở Hướng , đọc truyện Tù Đồ Sở Hướng full , Tù Đồ Sở Hướng full , Tù Đồ Sở Hướng chương mới