TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Phó Quan ngồi trên ghế mây yên lặng nhìn khuôn mặt hờ hững của Văn Lãng Tây, như thể câu nói làm người chấn động vừa rồi không phải phát ra từ miệng hắn.
Anh rất muốn tiến đến ôm hắn một cái nhưng lại cảm thấy quá đột ngột, nên chỉ siết chặt lấy tay vịn của ghế mây để phát tiết tâm tình oán giận cùng đau xót với những chuyện Văn Lãng Tây gặp phải.
Giờ phút này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng trở nên nhạt nhòa không chút màu sắc, Văn Lãng Tây bị những câu chuyện trong quá khứ hành hạ cho thương tích đầy mình, điều này không có cách nào chỉ dùng vài ba câu nói là có thể xoa dịu, mà là cần dùng toàn bộ nửa cuộc đời còn lại của hắn để chữa trị.
Văn Lãng Tây bỗng dưng nghiêng đầu, nhìn đôi mắt tràn ngập xót xa của Phó Quan, đôi con ngươi hẹp dài chợt lóe, thuận miệng hỏi:"Có phải thấy đáng thương lắm không?".
Phó Quan thoáng thu liễm nét đau lòng trong mắt mình, âm thanh bị đè ép tới mức thấp nhất, cả ngày mới khàn giọng nói:"Ông trời quá tàn nhẫn với em rồi".
Văn Lãng Tây nghe lời này, phì một tiếng bật cười:"Cùng ông trời có quan hệ gì chứ? Anh nghe mấy cái lý giải kiếp trước kiếp này chưa?".
"Nghe rồi, nhưng không tin" Phó Quan không hiểu vì sao Văn Lãng Tây đột nhiên lại cười.
"Lúc nhỏ em từng gặp qua một ông già đoán mệnh, ông ta nói em kiếp trước tạo nghiệt, nếu không muốn bị vận rủi quấn thân thì phải mua phù chú tránh hung né ác của ổng, nói phù đó có thể giúp em chặn tai"
Phó Quan nghe vậy nhíu nhíu mày, hiển nhiên không tin mấy cái đoán vận bói mệnh này, hỏi:"Em mua?"
"Tất nhiên không có"
"Ân, không bị!.
"
"Chỉ là bởi vì trong nhà không có tiền mà thôi" Văn Lãng Tây cười nói:"Cái phù chú của ông ta những 50 tệ, nhà em lúc đó làm sao có khả năng vì một tấm phù chú mà chi nhiều tiền như vậy, cho nên không mua được"
Nói xong thu liễm ý cười, nghiêm túc nhìn Phó Quan, nửa ngày mới chậm rãi nói:"Phó ca ca, nếu như lúc đó em có 50 tệ mua lại tấm phù chú đó, anh nói!.
hiện tại em có thể hay không sẽ không thành như này?".
Lời này như một cái gai nhọn đâm thẳng vào tim Phó Quan, không ngờ được.
Phó Quan nhất thời nghẹn lời, không biết phải đáp như thế nào.
Nói tấm phù chú đó không đáng tin? Nói hắn cho dù có mua được thì hiện tại vẫn sẽ là cái bộ dạng này? Hoặc là biểu đạt sự tiếc nuối, đáng tiếc lúc đó hắn không có đủ 50 tệ?
Phó Quan nghĩ không ra, bất kể là loại đáp án nào, đối với Văn Lãng Tây cũng là sự đả kích sâu sắc cùng tổn thương.
Cái trước sẽ đem vận mệnh của Văn Lãng Tây trực tiếp đóng đinh lên bảng, nói cho hắn biết cuộc đời hắn vốn đã định trước là sẽ như vậy.
Cái sau càng hoang đường hơn, chỉ 50 tệ là có thể mua được một cái vận số tốt đẹp cho hắn, vậy mà lại bỏ lỡ.
Văn Lãng Tây thấy Phó Quan không nói lời nào, cũng không đợi thêm, quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía vườn hoa ngẩn người, một lúc sau mới không mang theo bất kỳ tâm tình gì cất tiếng hỏi:"Trưa nay ăn gì?"
Phó Quan sửng sốt, hiển nhiên là không theo kịp tư duy của người này, tâm trí nhảy số nhanh như vậy.
"Ăn rau xào do em tự chế ra được không?"
Phó Quan biết người này đang lảng sang chuyện khác nhưng vẫn thuận theo, nhẹ giọng đáp:"Được"
Nhiệt độ dần ấm hơn, trong khoảng thời gian này Phó Hoa Thăng có tiến hành phân tích, đánh giá hai lần, kết quả mỗi lần đều thể hiện rõ Văn Lãng Tây có chuyển biến rất tích cực.
Phó Quan thật sự không thể tin tưởng kết quả này, dù cho tâm tình hắn trong khoảng thời gian này vô cùng ổn định, chưa từng có hành vi kích động nào, nhưng hắn càng ngày càng trở nên trầm mặc, ít nói, có lúc một ngày cũng không nói được mấy câu.
Phó Quan quay lại trường đại học, tìm một vị giáo sư anh kính trọng nhất lúc còn đi học.
Trong lúc hai người thảo luận về tình trạng ngày càng trầm mặc, ít nói của người bệnh BPD, thông qua một ít hình dung cùng miêu tả của Phó Quan, giáo sư bước đầu phán đoán đưa ra ba khả năng.
Loại đầu tiên, chứng bệnh thật sự có chuyển biến tốt, đồng thời tính cách của bản thân cũng theo đó có sự thay đổi, đây là giả thiết lạc quan nhất.
Loại thứ hai, có thể hắn mắc bệnh chồng bệnh, tức là ngoài chứng bệnh hiện tại là BPD ra thì hắn còn gặp thêm một chứng bệnh tâm lý khác nữa.
Loại thứ ba, chứng bệnh BPD đã trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng bản thân hắn cũng không có ý chí cầu sinh quá mạnh mẽ, mà càng giỏi về ngụy trang hơn, sẽ không dễ dàng bộc lộ tâm tình của mình trước mặt người khác, có thể sẽ đem những tâm tình này tích lại dằn xuống đáy lòng, tương lai một ngày nào đó, chỉ cần một sự tình bé nhỏ cũng sẽ thành mồi dẫn lửa khiến hắn đem toàn bộ những cảm xúc tích tụ đè chặt dưới đáy lòng đã lâu ồ ạt cuộn trào bộc phát ra ngoài, đến lúc đó, cho dù là bản thân hắn hay người bên cạnh hắn đều phải hứng chịu những thương tổn vô cùng to lớn.
Đây chính là kết quả mà Phó Quan thu được từ giáo sư, thật ra anh vốn có thể hỏi Phó Hoa Thăng, sẽ tiện hơn nhiều, nhưng có thể do lần trước bị chọt trúng tâm sự nên không muốn thảo luận vấn đề này với ông.
Hôm nay, thời điểm Phó Quan đang cùng Văn Lãng Tây ngồi trên xích đu ở sân sau Tu Quý đột nhiên gọi điện thoại tới.
Không biết vô tình hay cố ý, Phó Quan trực tiếp mở loa ngoài, cho nên hai người đều có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Tu Quý nói chiều nay sẽ đến Văn gia tìm Phó Quan, còn dẫn theo Nguyễn Phong.
Bạn đang đọc bộ truyện Tù Đồ Sở Hướng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tù Đồ Sở Hướng, truyện Tù Đồ Sở Hướng , đọc truyện Tù Đồ Sở Hướng full , Tù Đồ Sở Hướng full , Tù Đồ Sở Hướng chương mới