Trong trạng thái rơi tự do với tốc độ khủng khiếp như thế này, Hoắc Kiến Trương như con cá nằm trên thớt, trơ mắt nhìn xuống mặt đất chỉ còn cách mình trong gang tấc.
Điểm rơi của anh nằm ở nơi chiến tuyến hỗn độn, bao tải, xi măng, cồn cát, cả những xác máy bay bị đánh rơi nằm ngổn ngang...!chất một đống.
Anh gấp gáp dùng tay ôm đầu để giảm thiểu tối đa lực va đập khủng khiếp với não bộ.
Rầm!!!
Bich....!bich...
Cơ thể Hoắc Kiến Trương rơi bộp xuống đất, theo quán tính nảy bật lên cao, sau đó lại rơi xuống lần nữa, cuối cùng lăn tròn trên đất, tạo thành một tiếng động cực kỳ lớn.
Phần lưng khi rơi tiếp xúc trực tiếp với một tấm tôn lạnh, làm tấm tôn lõm hẳn một lỗ sâu hoắm.
Mặc dù mảnh sắt vỡ ra cứa vào lưng anh vài đường dài, nhưng cũng đã giảm thiểu tối đa khả năng vỡ vụn của xương sườn.
Tuy nhiên, nội tạng anh như đã bị hất văng khỏi khoang bụng, dù Hoắc Kiến Trương cẩn thận ôm lấy đầu nhưng não bộ vẫn bị va vào đống bao xi măng, điên cuồng choáng váng.
Hoắc Kiến Trương nằm bò, máu tươi ở lưng rỉ ra ướt đẫm cả một mảng đất lớn, cánh tay bên trái đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, không thể nào nhấc lên được.
Anh thở thoi thóp, đảo mắt liếc về hướng cánh tay, gương mặt tức khắc cứng đờ.
Tôn lạnh vốn rất sắc bén, với lực Va chạm cực mạnh này, cánh tay trái của Hoắc Kiến Trường đã bị của một đường sắc gọn.
Anh thử kéo kéo, cảm giác đau đến chết đi sống lại chạy dọc từ đầu ngón chân đến trên đỉnh não, nhanh chóng hành hạ Hoắc Kiến Trường.
Tôn lạnh đã cứa đứt cánh tay trái từ phần khuỷu tay trở xuống, hiện tại chỉ còn dính một tí da nhỏ.
- Wtf! Quỷ quái gì vậy?
Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, làn da Hoắc Kiến Trương tái xanh vì mất máu quá nhiều.