Đâu phải trước đây nàng chưa từng ôm người khác, với bạn bè, hoặc giáo viên trong cô nhi viện.
Những cái ôm đó lướt qua rồi thôi, không chứa tình cảm phức tạp, trực tiếp thẳng thắn.
Động tác của Giang Bạch Nghiễn giờ phút này, hoàn toàn là một chuyện khác.
Chàng ôm không quá chặt, lòng bàn tay áp sát sống lưng Thi Đại, hô hấp nhẹ nhàng, trượt theo bờ vai len vào hõm cổ nàng.
Như nhánh dây leo quấn quýt, dịu dàng phủ lên, mát mẻ lại mềm mại.
Chẳng có thêm cử chỉ vượt giới hạn, lại khiến nhịp tim tăng tốc.
Thậm chí nàng còn lưu luyến cái ôm này.
Có lẽ được câu "lòng riêng" kia lấy lòng, rất lâu sau Giang Bạch Nghiễn cũng không nói gì, chỉ có đuôi cá không ngừng vung vẩy, vây đuôi như lớp lụa lượn lờ.
Thi Đại thầm nghĩ, lẽ nào đuôi giao nhân cũng như chó mèo, lúc vui vẻ sẽ lắc qua lắc lại?
Bờ biển gió lớn, trời đã về khuya, sắp đến giờ dần, Thi Đại chọt bả vai Giang Bạch Nghiễn:
"Về nhé? Buồn ngủ quá."
Giang Bạch Nghiễn không nhúc nhích, đã ôm nàng suốt một khắc.
Nếu chẳng phải thi thoảng đuôi giao nhân vung vẩy, Thi Đại còn tưởng chàng đã ngủ thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ này, Giang Bạch Nghiễn thật sự rất thích ôm.
Nghe ra vẻ buồn ngủ trong giọng nói của nàng, Giang Bạch Nghiễn khẽ "ừm" một tiếng.
Từ giao nhân hóa lại hình người, sau khi sửa sang y phục, chàng lại trở về vẻ trong trẻo ngày thường, bạch y giản dị, trường kiếm giắt bên hông.
Vệt ửng đỏ trên mặt đã tan biến, chẳng nhìn ra chút cảm xúc mập mờ nào.
Dường như kiều diễm khi trước chỉ là giấc mộng.
Thi Đại nhìn chàng thêm một lúc, nhận được ánh mắt đong đầy ý cười của người ấy.
Là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp mê hoặc!
Suy nghĩ thay đổi, Thi Đại buông lỏng tay.
Thôi được rồi, nếu bị mê hoặc, đừng thể hiện quá rõ là xong.
"Về sớm chút nha."
Thi Đại trả áo ngoài cho Giang Bạch Nghiễn, ôm hồ ly nhỏ trên bờ:
"Ngày mai còn đến đại hội đấu võ nữa, huynh đừng ngủ quên đó."
Đại hội đấu võ là truyền thống của Việt Châu.
Giang Nam là nơi nổi danh giàu có, thương nhân như mây.
Thế gia vọng tộc quá nhiều tiền nhàn rỗi, chán ghét ngâm thơ đấu rượu, hiển nhiên hứng thú với đấu võ, ba năm một lần, thành tâm mời anh hùng khắp nơi đến thi thố.
Lúc Thi Đại đến lôi đài, dưới mắt có quầng thâm nhạt.
Thẩm Lưu Sương vừa nhìn đã thấy không ổn:
"Tối qua ngủ không ngon?"
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt nhìn qua.
"Vẫn ổn."
Thi Đại ngáp dài, dụi khóe mắt:
"Vừa đến Việt Châu, muội vui quá ngủ không được."
"Việt Châu không chỉ trong thành mới vui, ngoại ô cũng có nhiều nơi không tệ."
Bách Lý Thanh Chi rất có phong phạm chủ nhà, hào phóng nói:
"Cộng thêm lần trước đã nói, chúng ta phải đi biển, rừng đào, bách hoa các..."
Nàng vừa lên tiếng, vừa nhìn về phía lôi đài.
Đại hội đấu võ được tổ chức tại sân trước của tòa nhà Bách Lý thị, còn chưa chính thức bắt đầu, xung quanh lôi đài đã đầy người.
Người buôn bán nhỏ, con cháu vọng tộc đều tụ tập ở đây, may mà sân trước rộng rãi, không đến mức chen lấn chật chội.
Khác với kiến trúc Trường An, Việt Châu thịnh hành phong cách trang nhã, lấy vườn tược làm chủ.
Đình đài lầu các, hành lang thủy tạ, đâu đâu cũng thấy sắc xanh điểm xuyết, đan xen phất phơ, hoa cỏ quý hiếm nhiều không kể xiết.
Thi Đại tìm kiếm trong ký ức một lượt, dẫu là nguyên chủ, cũng hiếm khi trông thấy tòa nhà sang trọng với diện tích lớn đến vậy.
Đáng tiếc Mạnh Kha và Thi Kính Thừa bận rộn tra án, không rảnh đến đây.
Cũng chẳng biết là vụ án lớn gì, khiến họ phải quan tâm như vậy.
Diệp Vãn Hành là phu nhân gia chủ bước lên nói vài câu thông lệ, chờ bà ta xuống lôi đài, nhóm người xem dần vang lên tiếng hò hét.
Diêm Thanh Hoan háo hức chờ đợi, không quên giải thích với nhóm người Thi Đại:
"Bắt đầu rồi."
Hôm nay là trận đấu quyết định thắng bại.
"Nghe nói đại hội đấu võ lần này đã thay đổi quy tắc."
Diêm Thanh Hoan nhỏ tiếng nói:
"Trước đây là tất cả mọi người thay nhau đọ sức, năm nay dựa theo số tuổi, chia ra ba nhóm."
"Một nhóm tuổi nhược quán, một nhóm tầm bốn mươi, nhóm còn lại tuổi tác cao hơn nữa, là do ta đề nghị."
Bách Lý Thanh Chi khoanh tay, nhướng mày mỉm cười:
"Trước đây người chiến thắng gần như trong độ tuổi tráng niên, phải cho tiền bối và mấy đứa nhỏ cơ hội chứ."
Trên dưới ba mươi tuổi, vừa có kinh nghiệm, lại có sức mạnh, khi luận võ là đặc sắc nhất.
Đại hội đấu võ lấy hai mươi và bốn mươi tuổi làm ranh giới, để những người cùng độ tuổi tranh đấu với nhau sẽ công bằng hơn.
Trận hôm nay, là cuộc đọ sức giữa những người tham gia dưới hai mươi tuổi.
"Chưa đến hai mươi."
Thi Đại lên tiếng:
"Cỡ tuổi chúng ta."
"Đáng tiếc Bạch Nghiễn và Lưu Sương không kịp đến tham gia thi đấu."
Diêm Thanh Hoan thì thầm:
"Với thực lực của hai người họ, đấu võ chắc chắn rất tuyệt vời."
Giang Bạch Nghiễn yên lặng liếc mắt nhìn qua.
Lúc họ nói chuyện, hai bóng người đã bước lên lôi đài.
Được nhà Bách Lý tiếp đãi, Thi Đại ngồi ở hàng trước, nhìn cảnh tượng trên lôi đài hết sức rõ ràng.
Người đến là một nam một nữ, đều rất trẻ tuổi.
Thiếu niên khoác áo đen, sắc mặt lạnh nhạt, hai tay trống rỗng, vậy mà không cầm theo vũ khí.
Cô nương bên kia mặt mày vô cảm, mặc áo trắng giản dị, tay cầm kéo bạc nhỏ.
Diệp Vãn Hành từng nói, hai người đối đầu hôm nay, là huyễn thuật sư và thợ rối bóng.
"Nam tên Tống Đình, huyễn thuật sư."
Bách Lý Thanh Chi lên tiếng:
"Nữ là Tần Tửu Tửu, kéo trong tay dùng để cắt bóng."
Nàng ta vừa dứt lời, người trên lôi đài đã có động tác.
Tống Đình niệm pháp quyết, loáng thoáng có sợi dây quấn quanh đầu ngón tay, Thi Đại chớp mắt, ngừng thở.
Giờ là buổi trưa, xung quanh lại bỗng dưng mờ tối, hệt như nhật thực.
Sương mù dày đặc lan tràn trước sân, u ám không ánh sáng, lại nhìn lên lôi đài...
Một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tấn công Tần Tửu Tửu!
Nhóm người liên tục ngạc nhiên thốt lên, Tần Tửu Tửu chẳng biến sắc, nhẹ nhàng xoay chuyển cổ tay phải.
Kéo bạc lóe sáng, rạch giấy da trong tay, thành thạo suôn sẻ, cắt thành năm người tí hon.
Người giấy run nhẹ, hóa thành năm bóng dáng khổng lồ, mỗi cái cao cỡ một tòa nhà, bảo vệ Tần Tửu Tửu ở giữa.
Sau mỗi lần bóng người nhấc tay đập qua, trường kiếm từ trên trời giáng xuống lại hóa thành làn khói.
Tần Tửu Tửu cười khẽ:
"Huyễn thuật."
"Ừm..."
Thẩm Lưu Sương ngẫm nghĩ:
"Huyễn thuật sư rất thiệt thòi."
Huyễn thuật, nghĩa là ảo ảnh.
"Huyễn thuật sư giao chiến với người khác, luôn trộn lẫn thực hư, khiến đối thủ chẳng phân biệt nổi thật giả."
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
"Lấy ví dụ, tạo ảo giác mười ngàn mũi tên phóng ra cùng lúc, trong mười ngàn mũi tên kia, có một trăm cái là thật."
Chạy không thoát, trốn không xong.
Muốn né tránh, lại chẳng biết phải đi về hướng nào.
"Trừ chuyện đó ra, huyễn thuật còn có thể giúp hắn che giấu thân hình."
Thẩn Lưu Sương nói:
"Nhưng mà, gặp phải thợ rối bóng..."
Bóng dáng Tống Đình bị bóng đêm nuốt chửng, không hề thấy vẻ hoảng hốt trên gương mặt Tần Tửu Tửu.
Người do giấy da ngưng tụ thành bao bọc nàng ta chặt chẽ, như một bức tường chẳng lọt gió.
Bất kể Tống Đình tấn công từ hướng nào, Tần Tửu Tửu cũng có thể phát giác.
"Nếu đối thủ của nàng ta là kiếm khách, đối phương có thể vung một kiếm phá rối bóng, lấy cứng đối cứng."
Thẩm Lưu Sương suy nghĩ rồi nói:
"Huyễn thuật sư...bản thân không có tính công kích quá mạnh."
"Cho nên mới nói, một vật khắc một vật."
Bách Lý Thanh Chi cười tủm tỉm:
"Kiếm khách chém đứt giấy của thợ rối bóng, gặp phải huyễn thuật sư, ngược lại mệt chết...Tống Đình có thể lợi dụng huyễn thuật, tiêu hao hết thể lực của kiếm khách, thừa cơ tung một đòn chiến thắng."
Thi Đại nghiêm túc lắng nghe, hoang mang gật đầu.
Xét từ hiệu ứng hình ảnh, cuộc đọ sức giữa huyễn thuật sư và thợ rối bóng vô cùng đặc sắc.
Một lúc là Tống Đình tạo ra ảo ảnh, khiến lôi đài khi thì sóng nước rợp trời, lúc lại hóa thành núi đao biển lửa.
Một hồi là Tần Tửu Tửu cắt kiếm bay đầy trời, trăm kiếm cùng ra, trăm ảnh hỗn loạn.
Cuối cùng Tống Đình không chống lại nổi, bị một bóng kiếm kề ngang cổ họng...
Tuy là bóng, nhưng do hư hóa thực, mũi kiếm có thể rạch nát yết hầu bất kỳ lúc nào.
Đại hội đấu võ chạm đến là thôi, Tần Tửu Tửu buông tay đúng lúc, rối bóng tan biến.
Cùng lúc này, bóng tối che trời lấp đất rút đi hết, huyễn thuật chấm dứt.